Ai cũng biết một bình nước ngày nóng có giá trị thế nào, họ cảm kích: “Đa tạ.”
“Không có gì.”
Mạnh Hoan quay người, chuẩn bị tiếp tục hành quân.
Nhưng sau lưng lại vang lên một trận chấn động, từ nhẹ thành mạnh, như đất rung sấm động, rồi thành tiếng gầm rú, đất trời như sắp nghiêng đổ.
Mạnh Hoan ngỡ ngàng: “Gì thế?”
Chúc Đông kiễng chân: “Tiếng vó ngựa! Đại quân của vương gia đuổi kịp rồi!”
Đại quân của vương gia?
Nghe thấy tên Lệnh Bạc Chu, Mạnh Hoan quay đầu lại.
Trong bụi đất hiện lên vài lá cờ bay phấp phới, người đi đầu một tay giơ cao cờ lớn, tay kia kéo dây cương, phi nước đại trong làn bụi.
Sau lưng hắn, như cột buồm lộ ra giữa đại dương, càng lúc càng nhiều binh mã, ngựa chiến ùn ùn kéo đến, giẫm lên con đường bụi tung mù trời, như một cơn bão đang cuộn trào về phía mọi người.
“Tránh ra, cẩn thận bị ngựa giẫm trúng.”
Chúc Đông nhắc nhở.
Mạnh Hoan lùi sang bên đường.
Kỳ thủ giương lá cờ thêu rồng đại diện cho chủ soái, một người một ngựa lướt nhanh qua bên họ, vó ngựa cuốn bụi mù mịt.
Sau lưng hắn là hàng vạn binh mã theo sau.
…Khung cảnh thật hùng tráng.
Trái tim Mạnh Hoan không ngừng đập loạn, trong mắt phản chiếu cả quân đoàn, cậu vô thức thốt lên: “Wow!”
Ánh mắt cậu di chuyển về phía trung tâm đoàn người.
Giữa đoàn kỵ binh, tướng soái được bảo vệ chính giữa, Lệnh Bạc Chu đã không mặc vương phục, thay bằng phi ngư phục màu vàng sậm, vai khoác mãng long dữ tợn, áo bay phần phật, trong làn bụi hắn siết dây cương, chân mày đen rậm kéo thấp.
Dáng vẻ cao cao tại thượng, ánh mắt không liếc nhìn dân chúng hai bên đường, giống như một vị thần giẫm đạp tất thảy dưới chân, người bình thường chỉ có thể nhìn lướt bóng lưng hắn.
Từ dưới thấp nhìn lên, Mạnh Hoan bỗng thấy bản thân nhỏ bé biết bao, ngựa chiến cao lớn phóng nhanh ngang qua, như có linh cảm nào đó, Lệnh Bạc Chu quay đầu liếc về phía cậu, ánh mắt đen thẳm.
Nhưng chỉ trong một chớp mắt, rất ngắn.
Đoàn quân theo hộ vệ lao vun vút, bóng dáng dần xa như chấm nhỏ, trong tai Mạnh Hoan vẫn còn vang tiếng vó ngựa rền rĩ.
Cậu đứng tại chỗ, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, môi hé nhẹ, đôi mắt long lanh đen láy.
Chúc Đông cũng bừng tỉnh từ cú sốc: “Thế nên, ai mà không muốn tung hoành sa trường, vì nước lập công chứ? Vương gia đúng là chói lóa thật.”
Mạnh Hoan gật đầu, nhẹ giọng: “Phải đấy.”
Rực rỡ thật, hấp dẫn thật.
Đến mức khiến Mạnh Hoan thấy choáng ngợp.
Và còn…
Người kia là phu quân của mình.
Đó là suy nghĩ mềm mại và ngọt ngào nhất trong lòng Mạnh Hoan.
Chúc Đông vung tay hăng hái nói: “Ta cũng muốn ra trận, ta cũng muốn cưỡi ngựa, ta cũng muốn lập công! Ta cũng muốn giống như vương gia!”
Mạnh Hoan mỉm cười, ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang: “Đi thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chủ tướng đi trước, sau đó là đội quân tinh nhuệ. Binh lính không có ngựa cưỡi, tay cầm vũ khí tiến bước nhanh chóng, hàng quân kéo dài mấy dặm dọc theo con đường.
Mạnh Hoan đi bên cạnh đội quân ấy. Chiều đầu thu, hoàng hôn rực rỡ khắp trời, bầu trời nhuốm màu đỏ đậm như khói, dưới đất là những cánh đồng vừa thu hoạch xong, xen lẫn giữa màu xanh ngắt là những mảng vàng óng, hương thơm trái cây chín ngào ngạt trong không khí, thanh mát dễ chịu.
Trước mắt là cổng doanh trại, Chúc Đông nước mắt ngắn dài: “Cuối… cuối cùng cũng đến rồi, ôi mẹ ơi.”
“Hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu...” Mạnh Hoan lập tức gục ngã, đầu gối quỳ xuống đất, cố bò lên hai bước rồi mới đứng dậy, bước vào doanh trại, tìm đến doanh trướng của vương phủ.
Mọi người đã bắt đầu ăn tối, thấy hai người liền cười: “Trẻ con mà, chân còn non, đi không nổi chứ gì?”
Mạnh Hoan không còn tâm trí để xấu hổ nữa, vội vàng uống nước, uống xong lại đi múc cơm.
Cơm trắng tròn trịa, nóng hổi! Còn có thức ăn nữa! Trong đời này chưa từng thấy cơm thân thiết đến vậy, Mạnh Hoan vừa rơi nước mắt vừa ăn liền ba bát.
Cơm đầy bụng rồi, đến lúc này Mạnh Hoan mới cảm thấy cơ thể mình có sức trở lại, nhưng ngay sau đó lại ngửi thấy mùi mồ hôi khó chịu trên người mình. Bộ quần áo vải bông này đặc biệt thấm mồ hôi, mùi nồng đến mức chỉ có thể dùng từ xộc lên não để miêu tả.
Mạnh Hoan hơi mắc bệnh sạch sẽ, hỏi: “Ta có thể tắm được không?”
“Được, doanh trại đóng dọc theo con sông mà? Ra ngoài tắm là được rồi.” Chúc Đông lười biếng nói: “Ta không tắm đâu, giờ ngay cả nhấc một ngón tay ta cũng không muốn.”
Y không muốn động đậy, Mạnh Hoan liền tự cầm theo quần áo đi ra ngoài.
Không như cậu nghĩ, tưởng sẽ có nhiều binh lính tắm trong sông, nhưng thực tế thì không, quân pháp nghiêm ngặt, không cho xuống nước thì không ai dám xuống, vi phạm là xử theo quân pháp.
Nước thượng nguồn để người và ngựa uống.
Mạnh Hoan ôm một cuộn quần áo đi đến hạ lưu, gặp vài người đang tắm, đều là người theo đoàn quân chứ không phải lính chính thức. Trời đã tối hẳn, nhóm người đó tìm một góc kín đáo để cởi đồ, ra sức chà lưng giặt quần áo.
Mạnh Hoan cũng muốn tìm một chỗ không bị người khác nhìn thấy.
Cậu đi một đoạn, men theo bãi nông sang đến bờ bên kia của con sông, nơi đó có cành cây che chắn, sau khi xác định nơi đó kín đáo, Mạnh Hoan mới thử đưa tay xuống làn nước lạnh như băng.
Trong trướng trung quân bên kia.
Thức ăn được bày ra, Lệnh Bạc Chu mượn ánh nến xem binh thư, sau đó đặt sách xuống, cầm đũa, đổi sang để Trần An cầm đọc cho nghe.
Trước kia hắn đọc nhiều sách trị quốc, giờ phải đọc sách trị quân mới có thể hiểu rộng biết nhiều.
Vừa nghe ông đọc, đũa khẽ động mấy lần, rồi đột nhiên hỏi: “Hoan Hoan đâu? Ở có quen không?”
“Vương phi có vẻ chưa quen, nhưng đang thích nghi, chưa từng than phiền.” Trần An mỉm cười nói: “Tính cách vương phi cũng thật kiên cường.”
Lệnh Bạc Chu cầm đũa gắp thức ăn, đầu lưỡi vô thức l.i.ế.m nhẹ môi, ánh mắt mờ tối bất định.
Nghe câu này, hắn không cảm thấy an ủi, chỉ cảm thấy Mạnh Hoan đang chịu khổ.
Lại hỏi tiếp: “Đã đến doanh trại chưa?”
“Đến rồi,” Trần An đáp: “Thần mời vương phi lên xe ngựa nhưng ngài ấy kiên quyết muốn tự đi, đi chậm một chút nhưng vừa rồi cũng đến rồi. Giờ chắc vừa ăn tối xong, chuẩn bị nghỉ ngơi.”
Khi nói câu này, hàng mi Lệnh Bạc Chu nhẹ rũ xuống, che đi tia sáng trong mắt. Trong ấn tượng hắn, dọc đường có gặp thoáng qua Mạnh Hoan đi chậm rãi, nhưng tam quân không thể vì một người mà dừng lại, thế nên hắn vẫn tiếp tục thúc ngựa đi.
Trong đầu lại hiện lên cảnh ánh mắt Mạnh Hoan trông theo mình, Lệnh Bạc Chu khẽ thở dài, tâm tình rối loạn: “Chuyện quân doanh đều xử lý xong chưa? Bổn vương đi xem vương phi.”
Trần An nói: “Xử lý xong rồi.”
“Lấy cho ta bình rượu thuốc.” Nghĩ đến gì đó, Lệnh Bạc Chu cúi mắt dặn dò.
Hắn thay bộ phi ngư phục, không mặc long bào, chỉ mặc một bộ hành trang giản dị, đến trướng doanh của vương phủ.
Lệnh Bạc Chu không vào trướng, Trần An hỏi: “Hiền điệt của ta đâu?”
Chúc Đông ló đầu rối bù từ trong chăn: “Vị huynh đệ ấy ra sông tắm và giặt đồ rồi, bảo là người bốc mùi, ngài có chuyện gì sao?”
Team Hạt Tiêu
Trần An mỉm cười: “Không có gì.”
Lệnh Bạc Chu hơi khựng lại, xoay người, đi ra ngoài trại.