Xuyên Thành Thê Tử Bỏ Trốn Của Nhiếp Chính Vương

Chương 95



Sáng sớm, mặt đất ẩm ướt bốc lên mùi tanh của nước, bên ngoài doanh trại vang lên tiếng bánh xe ngựa lăn đều, mọi người dường như đang chuyển đồ ra ngoài, cảnh tượng bận rộn hiện lên rõ rệt.

 

“Dậy đi, ăn cơm nào. Ăn xong còn lên đường, tranh thủ trời còn mát đi được một đoạn dài.” Có người nói.

 

Team Hạt Tiêu

Mạnh Hoan bò dậy dụi mắt, sau khi mặc chỉnh tề thì ra ngoài ăn cháo, còn ngáp ngắn ngáp dài khi bưng bát.

 

Chúc Đông nhắc nhở: “Uống nhiều vào, không thì đi nửa buổi sáng là hết sức, giữa chừng đi không nổi mà tụt lại thì phiền to.”

 

Mạnh Hoan đành phải gật đầu khổ sở, ăn liền hai bát.

 

Đặt bát vào chậu, đeo bọc hành lý đi đến cổng doanh trại, Mạnh Hoan phát hiện đại quân vẫn chưa xuất phát, ánh mắt lóe lên: “Vương gia họ không đi sao?”

 

“Chưa nghe câu ‘binh mã chưa động, lương thảo đi trước’ à? Chúng ta đi cùng đoàn xe vận lương, mà đoàn xe đi chậm,” Chúc Đông nói: “Vương gia dẫn binh, cưỡi ngựa, chắc chắn đi nhanh hơn, sẽ đuổi kịp thôi.”

 

“…”

 

Ý là cậu với Lệnh Bạc Chu mỗi người đi một đường sao?

 

Mạnh Hoan không kìm được, quay đầu nhìn về trung quân doanh.

 

Vẻ mặt quyến luyến của cậu bị Chúc Đông thấy rõ, y cau mày: “Ngươi đang nhìn ai thế?”

 

Mạnh Hoan: “Hả?”

 

“Không phải là đang nhìn vương gia đấy chứ?”

 

“…”

 

“Ngài ấy có vương phi rồi, một số ý nghĩ của ngươi rất nguy hiểm đó nha.”

 

Mạnh Hoan chọn cách không nói chuyện với y nữa, đeo giá vẽ lên vai, quay người đi theo đội ngũ của vương phủ.

 

Tuy Chúc Đông nói nhiều thật, nhưng có mấy lời cũng đúng.

 

Ngựa là tài nguyên chiến tranh hiếm hoi ở thời cổ, không phải ai cũng có, nên đa phần đều phải đi bộ. Mạnh Hoan mang giày vải, đi trên con đường gồ ghề, chẳng bao lâu thì đế giày đã như muốn mòn rách, lòng bàn chân đau buốt, mỗi bước đi đều như có kim châm, đau lan từ bàn chân đến tận tim.

 

Nhưng cậu vẫn chưa phải thảm nhất, còn có người tiếc giày không dám mang, đi dép cỏ hay dép gai, bị cứa rách mấy chỗ, m.á.u chảy ròng.

 

Chân Mạnh Hoan đau quá, đứng tại chỗ, quay đầu nhìn xung quanh.

 

Đoàn người kéo dài như tấm thảm trên sườn núi, đều là những người sắp đến Sơn Hải Quan để bảo vệ giang sơn.

 

Ban đầu vừa đau vừa mệt, Mạnh Hoan cũng chẳng biết nói gì, chỉ mím môi, nhịn đau mà bước tiếp.

 

Hành quân là một hành trình dài đằng đẵng, ngoài giờ ăn, phần lớn thời gian chỉ là đi bộ không ngừng nghỉ suốt cả ngày.

 

Giữa đường có người đến hỏi: “Biểu thiếu gia có muốn lên xe chở hành lý nghỉ một chút không?”

 

Trên đó có chừa ra vài khoảng trống có thể ngồi. Mạnh Hoan nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Ta vẫn đi được.”

 

Nếu ngày đầu hành quân đã nhượng bộ, chẳng phải sẽ thành gánh nặng sao?

 

Mạnh Hoan không muốn vừa đến đã bị xem thường.

 

Buổi trưa, cả đoàn nghỉ tại một bãi đất bằng để nấu cơm, Mạnh Hoan tìm một đống cỏ ngồi xuống, nheo mắt quan sát xung quanh rồi lấy giá vẽ ra.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chúc Đông lại gần: “Ngươi đang vẽ gì đấy?”

 

Mạnh Hoan: “Vẽ những gì thấy trên đường.”

 

“Thật tốt,” Chúc Đông nói: “Không giống ta, chỉ biết làm thơ.”

 

Cũng giống như du lịch thời hiện đại chụp ảnh đăng mạng xã hội, họ làm thơ, vẽ tranh để lưu lại những trải nghiệm và ký ức suốt hành trình này. Mạnh Hoan nheo mắt cười khẽ, từ xã hội văn minh hiện đại xuyên về cổ đại, đến giờ cuối cùng cũng đã quen với mọi thứ nơi đây.

 

Chúc Đông nhìn bên cạnh: “Ngươi giỏi thật đấy.”

 

“Cũng thường thôi.”

 

Mạnh Hoan phác vài nét dáng xe ngựa, Chúc Đông càng ngạc nhiên: “Ngươi vẽ đẹp thật.”

 

Không biết đẹp ở đâu, chỉ là cảm thấy bức tranh sống động chân thực như có thể chạm vào.

 

Mạnh Hoan nói: “Đây gọi là hiệu ứng ánh sáng và bóng đổ, người bây giờ vẽ không hay chú trọng mấy cái đó.”

 

Chúc Đông: “Cái này ngươi nghĩ ra hả?”

 

“Không phải.” Mạnh Hoan ôm giá vẽ: “Ta chỉ là người học hỏi thôi.”

 

Khi Mạnh Hoan đang phác thảo tranh phong cảnh, Chúc Đông càng nhìn càng buồn: “Ngươi hình như đã có chỗ đứng trong quân doanh rồi.”

 

Y buồn rười rượi: “Người ta ai cũng đọc sách, biết chữ, còn ta chẳng biết làm gì, thật khó chịu.”

 

“…”

 

Mạnh Hoan chớp mắt, bắt đầu dỗ dành tên mê sự nghiệp này.

 

Suốt đường đi vừa đi vừa nói cười cũng khá vui vẻ, giá vẽ trên vai Mạnh Hoan không nặng, nhưng đi đường mới là mệt nhất. Đường cổ không bằng phẳng, toàn là đất đá, lên xuống liên tục, giày ép vào da khiến chân ngày càng đau như có ai đập mạnh lên ngón.

 

Trời còn nóng.

 

Cậu đổ mồ hôi như tắm, bước đi chao đảo, không bao xa thì thấy có người bị say nắng quỳ sụp xuống đất, quanh đó có tiếng gọi: “Lý thúc! Lý thúc? Say nắng rồi sao?!”

 

Mọi người vây quanh cố gọi ông lão tỉnh dậy, có quân y đi cùng lấy thuốc bột ra đút vào miệng ông lão.

 

Ánh nắng chói chang khắp nơi, môi Mạnh Hoan trắng bệch, trán đổ mồ hôi từng giọt, cậu thấy đám người kia định cứu người, nhưng chưa đi được bao xa, vẫn chưa hoàn thành quãng đường, đành vội vã rời đi, chỉ có bằng hữu của ông còn ở lại.

 

Chúc Đông nói: “Xem ông ấy có tỉnh không. Nếu không thì chắc là c.h.ế.t rồi.”

 

Mạnh Hoan mím môi, không nói gì.

 

Hai ngày ở doanh trại, cảm nhận của cậu liên tục bị thay đổi và va đập.

 

Khuôn mặt cậu trắng bệch, trán đỏ bừng vì nắng, tóc đen ướt dính vào trán, mặt toàn mồ hôi, môi đỏ bóng hơi hé.

 

Mạnh Hoan đẫm mồ hôi, dùng khăn lau trán.

 

“Đừng lo nữa,” Chúc Đông nói: “Chúng ta cũng phải đi tiếp thôi.”

 

Mạnh Hoan đứng đó, nhưng chân như mọc rễ, chẳng nhúc nhích nổi.

 

Cậu luôn nghĩ mình là người bình thường, chẳng viết được câu nào vì dân vì nước, nhưng giờ phút này, nhìn cảnh tượng kia, lòng thật sự chua xót.

 

Nắng không khổ, đau chân không khổ, người như cỏ rác mới là khổ.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com