Xuyên Thành Phản Diện Độc Nhất Của Nam Chính

Chương 36





Phải biết rằng, chất liệu để làm phi thuyền là loại chất liệu vô cùng cứng rắn, rất khó để đánh xuyên qua nó.

Để có thể cắt phi thuyền ra mảnh nhỏ thế này, lực tác động chắc chắn phải rất lớn.





Hoặc không thì cũng phải có thiết bị cắt vô cùng tân tiến.



Một hành tinh như thế này, thật sự sẽ có loại công nghệ như thế ư?

*Loạt soạt*

Từ xa truyền đến âm thanh lá cây va vào nhau.

Dưới một chiều không gian quỷ dị, tiếng lá cây va vào nhau rõ ràng càng khiến nó trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.



Ngay cả những chiến binh dũng cảm nhất, từng vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần cũng phải cảm thấy da đầu tê dại.

“Mọi người mau nâng cao cảnh giác.”

Anh ôm cậu vào lòng, nhẹ giọng an ủi: “Đừng sợ.”

“Em không sợ.” Thiên Nhật cứng rắn rời khỏi vòng ôm của anh.



Từ đầu đến cuối đều không tỏ ra bất kì biểu cảm nào.



Cậu không thể để anh nhìn thấy được sự hoảng sợ của mình.

Đoàn người đi thêm được khoảng mười năm phút thì nhóm trinh sát đã phát hiện ra một cánh rừng.



Ở một nơi không có ánh sáng mặt trời chiếu đến mà còn có thể có rừng là điều không tưởng.



Mặc dù khu rừng này chỉ là những cây lá kim không cần quá nhiều ánh sáng nhưng vẫn cực kì kì lạ.

“Rừng thông này rất nhiều điểm kì quái, cẩn thận dưới… a!”

*Loạt soạt*

Mặt đất không một điềm báo đổ sụp xuống cuốn theo Vương Lăng Phong cùng với Thiên Nhật xuống dưới lòng đất dưới con mắt của mọi người.





Mặt đất vừa rung chuyển chỉ trong một cái chớp mắt đã trở lại nguyên dạng, ngay cả cây thông vẫn sừng sững đứng thẳng, không một chút sứt đổ.

Phó Tự Xuyên bất ngờ chạy tới vị trí hai người biến mất, mặt đất cũng trở nên vô cùng cứng rắn.



Nếu như không phải bọn họ vừa mới tận mắt chứng kiến hai người vừa biến mất trước mặt mình thì cũng không thể tưởng tượng ra được khu đất ở dưới chân có thể động đậy.

“Phó chỉ huy…”

“Phó chỉ huy…”

Nhóm người không ngừng thăm dò mặt đất nhưng không thể nào xuyên thủng được nó.



“Tổ A, lập tức lên kế hoạch tác chiến!”

Nhóm người mặc dù mất đi Vương Lăng Phong là chỉ huy chính thế nhưng cũng chỉ hoảng loạn trong một thời gian ngắn.



Chưa đầy một phút, dựa vào kinh nghiệm ứng chiến của mình, bọn họ đã có thể lấy lại được bình tĩnh vốn có.

*Bịch*

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tiếng rơi nặng nề phát ra, Thiên Nhật đau ê ẩm cả người, khó khăn chống tay ngồi dậy.

“Lăng Phong?”

Bóng tối sâu hun hút bao trùm toàn bộ không gian, xoe tay ra còn không nhìn thấy đủ năm ngón khiến cậu cảm thấy sợ hãi theo bản năng.



Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng tự trấn tĩnh bản thân, nhỏ giọng gọi anh một lần nữa.

“Lăng Phong, anh ở đâu?”

Vừa rồi cậu với anh ở ngay sát gần nhau, nếu như cậu bị rơi xuống dưới này thì anh cũng phải ở dưới này chứ nhỉ?

“Lăng Phong, anh ở đâu? Sao không trả lời em?”

Chẳng lẽ chỉ một khoảnh khắc như vậy mà hai người đã bị tách ra khỏi nhau? Rốt cuộc đây là nơi quái quỷ gì thế này?

“Khụ… em… đứng dậy…”

Vương Lăng Phong dùng sức lực toàn thân, khó khăn thều thào hai hơi.



Thiên Nhật: “...”

Mọe, bảo sao rơi từ trên cao như vậy mà cậu chỉ cảm thấy hơn đau ê ẩm, hóa ra do có anh làm đệm thịt giúp mình.





“Xin lỗi, đè vào anh rồi.” Thiên Nhật mò mẫm trong bóng tối, cố gắng để không dẫm vào người anh.

Lục phủ ngũ tạng của Vương Lăng Phong đau đến mức gần như vỡ tan.



“Anh… anh có ngồi dậy được không? Để em đỡ anh dậy.”

Thiên Nhật vòng tay đỡ ngang vai anh, dùng sức lực toàn thân để kéo anh dậy.



Thế nhưng, cơ thể vừa động, đau đớn lập tức lan rộng ra toàn thân.



Vương Lăng Phong nén tiếng rên rỉ, mượn sức của Thiên Nhật để đứng dậy.

“Ưm…” Vương Lăng Phong nhăn mày, mồ hôi lạnh túa ra toàn thân.



Anh tựa cả người lên người Thiên Nhật, hơi thở nặng nề.

Thiên Nhật lập tức vòng tay ôm lấy anh, tránh để anh bị ngã: “Sao thế, chân anh bị đau à?”

Mập

Vương Lăng Phong mím môi, hít một hơi thật sâu: “Hình như là gãy mất rồi.”

“Gãy? Là chân nào? Mau… mau ngồi xuống đây.” Thiên Nhật đỡ người ngồi xuống, cố gắng không động đến chân của anh.

“Chân phải.” Vương Lăng Phong tựa cả người lên vách tường, mồ hôi lạnh vẫn túa ra như suối.



Đau đớn trong ngũ tạng cùng với đau đớn ở chân không ngừng truyền đến đại não khiến anh muốn ngất đi cũng chẳng thể ngất được.

“Anh đợi… đợi một chút.” Giọng của Thiên Nhật gần như lạc đi.



Đây là lần đầu tiên mà tim cậu đau đớn đến vậy.



Cứ nghĩ đến việc Vương Lăng Phong vì đỡ cho cậu mà bị gãy chân là trái tim cậu lại không kìm được mà run rẩy.

Cậu mò mẫm trong bóng tối, không ngừng cầu nguyện việc có thể tìm được một vài thứ hữu dụng.

“Thiên Nhật, đừng đi xa quá!”

“Biết rồi.”

“...”

“A!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com