Sức nặng cả cơ thể của Vương Lăng Phong đè lên người cậu, nặng đến mức khó thở.
Thiên Nhật cố gắng chống đỡ, khó khăn lắm mới đỡ được người ngồi xuống ghế dài.
Cơ thể Vương Lăng Phong run lên từng hồi, mồ hôi lạnh túa ra khắp trán, hơi thở nặng nề phả vào cổ cậu.
“Lăng Phong, anh sao vậy? Chỗ nào không khỏe?” Thiên Nhật lo lắng ôm lấy anh, dù cậu đã thực hiện đủ mọi biện pháp để trấn an anh nhưng không có tác dụng.
Giống như anh đang chìm vào trong thế giới của riêng mình, một thế giới đầy bóng tối, một thế giới khiến anh sợ hãi.
Vương Lăng Phong liều mạng ôm lấy cậu, anh dùng lực mạnh đến nỗi eo của cậu gần như đứt ra làm hai.
Thế nhưng cậu lại chẳng hề cảm thấy đau đớn, toàn bộ tâm trí cậu đều đổ dồn vào trạng thái bất ổn của anh.
Chẳng biết từ khi nào, trong vô thức, cậu đã đem toàn bộ tâm can của mình, đặt lên người anh.
Ngay cả khi cơ thể bị anh bóp chặt đến nghẹt thở, cậu cũng chẳng quan tâm.
Nỗi đau thể xác, vĩnh viễn không thể bằng nỗi đau trong lòng.
Rốt cuộc quá khứ phải trải qua đau đớn đến mức nào mới khiến một con người mạnh mẽ như anh ấy biến thành dáng vẻ như thế này?
Người kia thật may mắn!
Có thể nhận được tình cảm lớn lao đó của anh.
Còn cậu, cậu đơn giản chỉ là một người thế thân, một người may mắn vì sở hữu được ngoại hình giống người đó mà có thể nhận được sự đối xử đặc biệt.
Nhưng mà, Thiên Nhật! Cậu đừng lo, cho dù tôi chưa từng gặp cậu ngoài đời, nhưng tôi hứa với cậu sẽ dùng cả tính mạng của mình, bảo vệ tốt cho anh ấy.
“Thiên Nhật, không đi, đừng đi, đợi anh.” Vương Lăng Phong mơ hồ kéo áo cậu, giống như đang ôm lấy cọng cỏ cứu mạng.
Thiên Nhật lập tức nhỏ giọng an ủi: “Đừng sợ, em ở đây, em ở đây rồi, sẽ không rời khỏi anh.”
Dù có phải đóng giả làm người khác, cậu cũng không muốn khiến anh đau buồn.
Nếu thật sự phải có người chịu tổn thương, cậu thà để người đó là cậu.
Từ khi sinh ra, đây là người đầu tiên đối xử tốt với cậu vô điều kiện, cậu cũng muốn anh nhận được sự đối xử tốt nhất.
Hơn hai mươi phút trôi qua, sức lực của người trong lòng cuối cùng cũng nhỏ lại.
Chẳng biết từ khi nào, hơi thở nặng nề của anh đã trở nên đều đặn.
“Ngủ rồi?”
Thiên Nhật tốn sức chín trâu ba hổ mới kéo được người về đến phòng ngủ.
Ném người lên giường, cậu lập tức ngồi sụp xuống sàn nhà thở dốc.
Ăn gì mà nặng thế không biết.
May là thể lực của cậu tốt, nếu không anh ấy chắc chắn phải ngủ trên ghế dài rồi.
“Vậy mà cũng có thể ngủ được, mệt c.h.ế.t ông đây rồi.”
Mập
“Ư… đừng, đừng đi… không được rời khỏi anh.” Vương Lăng Phong đến ngủ cũng không được yên ổn.
Mi tâm nhíu lại thành chữ Xuyên, bàn tay nắm chặt khăn trải giường, dùng lực mạnh đến nỗi khiến khớp xương trắng bệch.
Thiên Nhật lại vội vàng leo lên giường, ôm anh vào lòng, dùng động tác như đang vỗ về trẻ nhỏ: “Không sao, không sao, em ở đây.”