"Lát nữa ta liền viết thư cho cha, bảo cha phái người tới xử lý chuyện này." Nàng giương cằm, giữa mày hiện lên một tia ngạo khí sinh ra đã có sẵn, ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Những tên đó dám đắc tội bổn tiểu thư, bổn tiểu thư cũng sẽ không dễ dàng buông tha bọn chúng."
Quan tâm hắn có phải làm chủ phía sau hay không làm gì, phá huỷ Ám Trang nàng đã định rồi.
Hắn càng không vui càng tốt.
Dù sao, nàng cái gì cũng không biết, nàng chỉ là đại tiểu thư nông cạn vô tri lại ngạo mạn ngang ngược mà thôi.
Một bữa cơm khách và chủ đều vui, dùng cơm xong, Lâm phu nhân nhờ Bùi Tịch chẩn bệnh cho mình, An Cửu đi vào thư phòng, viết một phong thư đơn giản báo tình huống ở Cửu Phương Thành, chuẩn bị gửi về kinh thành.
Thư vừa viết xong, Lâm Thanh Nghiên liền chủ động nói: "An tiểu thư, nhà ta có người chuyên giao tin tức, đi đường rất nhanh, có thể giao thư cho ta, nhiều nhất hai ngày liền có thể tới kinh thành."
Dựa theo tốc độ trạm dịch, từ Cửu Phương Thành truyền tin đến kinh thành ít nhất phải mất mười ngày nửa tháng, hai ngày của Lâm Thanh Nghiên xem như vô cùng nhanh.
Sau khi An Cửu hỏi qua, mới biết hoá ra sơn trang đúc kiếm cũng buôn bán, nhiều thế hệ Lâm gia đúc kiếm, nhưng không chỉ bán kiếm, còn có các loại dụng cụ bằng sắt, cho nên Lâm gia có rất nhiều cửa hàng trong thành.
Để liên lạc với nhau, Lâm gia bồi dưỡng một bầy bồ câu đưa tin, có thể nhanh chóng truyền tin giữa các thành.
An Cửu yên tâm giao thư cho Lâm Thanh Nghiên.
Bỗng nhiên, động tác An Cửu dừng lại, nàng nắm lấy một bên phong thư, Lâm Thanh Nghiên nắm bên kia, thấy nàng không buông tay, nghi hoặc nói: "An tiểu thư?"
An Cửu nghiêm túc nhìn về phía Lâm Thanh Nghiên và Hạ Tử Kình, nói: "Ta có thể gửi thư đi, nhưng có một điều kiện."
Lâm Thanh Nghiên biến sắc, không biết vì sao nàng lại đột nhiên đổi ý, chỉ cảm thấy An tiểu thư này đúng là nói không giữ lời.
Nàng nhíu mày, hỏi: "Điều kiện gì?"
An Cửu hừ nhẹ một tiếng, nói: "Ta là chạy từ trong nhà ra, một khi ta gửi thư đi, cha sẽ tới bắt ta về. Nghe nói kế tiếp các người phải rời khỏi Cửu Phương Thành, ta muốn đi cùng các người."
Lâm Thanh Nghiên theo bản năng cự tuyệt: "Không được, ngao du giang hồ rất nguy hiểm, hơn nữa trên đường phải ăn ngủ ngoài trời. An tiểu thư cô không có võ công, sao cùng chúng ta lên đường được?"
An Cửu vừa nghe, lập tức muốn lấy lại thư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Vậy bỏ đi, thư này ta không gửi."
Lâm Thanh Nghiên: "......"
Hạ Tử Kinh một bên nghe các nàng nói chuyện lúc này mới lên tiếng: "Ta đồng ý với cô."
Hai người đồng loạt quay đầu, chỉ thấy thiếu hiệp vẻ mặt chính trực nói: "An tiểu thư đi cùng chúng ta đi, ta có thể phụ trách bảo vệ cô."
Lâm Thanh Nghiên do dự một lát, cắn cắn môi, miễn cưỡng đồng ý: "Được."
An Cửu hơi mỉm cười, lúc này mới buông tay ra.
Như vậy, mới là kết cục hoàn mỹ trong lòng nàng.
Lâm Thanh Nghiên đi đến bên cửa sổ thổi còi gọi bồ câu đưa tin nhà mình, Hạ Tử Kình thấy sắc mặt nàng khó coi, khó được thông suốt một hồi, đi qua nhỏ giọng khuyên nàng cái gì đó.
An Cửu không có hứng thú nghe đôi trẻ thì thầm, một thân thoải mái đi ra cửa, đến vườn ngắm cảnh.
Nhà cửa Lâm gia là chính gốc của lâm viên Tô Thị, An Cửu ở hiện đại cũng từng sống trong kiểu vườn này, nàng trên danh nghĩa cũng có một mảnh. Nhưng lâm viên thời hiện đại phần lớn trải qua cải tạo, thêm rất nhiều cải biến, mất đi phần cổ điển.
Tâm trạng nàng lúc này rất tốt, bảo tỳ nữ Cát Hương đi dọn ghế quý phi cho mình, nàng muốn kê gối ngủ trưa dưới ánh mặt trời bên hồ sen.
Hoa sen chưa nở, nhưng trong ao mọc đầy lá sen cao thấp đan xen, phiến lá tròn tròn cao vút đứng trên mặt nước, như những chiếc ô. Nước ao rất cạn, bám lan can nhìn xuống, có thể thấy cá koi bơi lội dưới tán lá sen.
Xuyên sách vẫn có cái tốt, đó chính là có thể yên tâm thoải mái nghỉ phép, không cần xử lý công việc khổng lồ ở công ty, cũng không cần lục đục tranh quyền đoạt lợi với một đám anh chị em chú bác.
An Cửu dựa vào lan can ngắm cảnh, đột nhiên nghe thấy tiếng lộc cộc từ xa truyền tới.
Không cần nhìn, nàng liền biết người đến là ai.
Quả nhiên giương mắt nhìn lên, công tử bạch y ngồi trên xe lăn, được A Thất đẩy từ hành lang đến.
Xe lăn lăn đến trước mặt An Cửu, mới chậm rãi dừng lại, Bùi Tịch hơi gật đầu với nàng, ý cười trong trẻo: "An tiểu thư."