An Cửu căn bản không chú ý tới điều này, xem người ta đánh nhau liền có chút hưng phấn.
Mãi cho đến khi có người chạm nhẹ vào bả vai, nàng mới hoàn hồn, bỗng nhiên quay đầu lại.
Đứng phía sau nàng chính là một thiếu nữ, xoã tóc, trên người mặc sa y mỏng, như mới từ trên giường xuống, sợ hãi nhìn nàng, biểu tình hoảng sợ lại nghi hoặc.
"Cô, cô từ phía trên tới sao?"
An Cửu gật đầu, hỏi nàng: "Cô là ai?"
Trong mắt thiếu nữ hiện lên một tia sáng, nhỏ giọng kích động nói: "Ta là tiểu thư của Chu gia ở Đông thành, Chu Ngọc Như, các người có phải tới cứu chúng ta không?"
Chu Ngọc Như?
Tên này có chút quen tai, An Cửu cẩn thận nhớ lại, rốt cuộc nhớ tới sáng nay, hình như cùng Hạ Tử Kình tới miếu nát có lão gia Chu gia.
An Cửu nhìn quanh, phát hiện hai phòng cửa mở, còn đâu đóng lại, bên trong truyền đến tiếng gõ cửa.
Chú ý tới tầm mắt nàng, Chu Ngọc Như giải thích: "Trong phòng đều là tỷ muội mới tới, không nghe lời, Hồng Nương liền không cho ăn cơm. Nghe lời sẽ được ra ngoài, nhưng cũng không cho chúng ta ra khỏi hậu viện. Phải, phải chờ dạy xong, sẽ an bài chúng ta vào hồng lâu tiếp khách......"
Nói đến phần sau, trên mặt Chu Ngọc Như khó nén sự khuất nhục.
An Cửu giơ tay vỗ vỗ vai nàng, ngữ khí rất ôn nhu: "Đừng sợ, chúng ta chính là tới cứu các cô, người nhà cô vẫn luôn tìm cô."
Chu Ngọc Như nghe vậy, đôi mắt lập tức xuất hiện lệ quang.
"Người nhà ta...... Bọn họ đang tìm ta?" Giọng nàng run rẩy.
"Đương nhiên, thấy hai vị đại hiệp kia không? Bọn họ chính là kiếm tiền thưởng từ nhà cô, mới tìm tới đây."
Tay Chu Ngọc Như che mặt lại, nước mắt rốt cuộc không ngăn được lăn xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trong khoảng thời gian bị bắt này, nội tâm nàng tràn đầy tuyệt vọng. Sau khi biết chi tiết hồng lâu, nàng liền hiểu một khi vào chỗ này, cơ bản không có khả năng ra ngoài.
Cha nàng chỉ là phú thương, trừ tiền nhiều cũng không quyền không thế, cho dù tra được nàng ở trong một nơi như vậy, chỉ sợ cũng không có cách nào cứu nàng ra.
Huống hồ nàng đã vào hồng lâu, trong mắt mọi người đã tàn hoa bại liễu, cho dù được tìm về, sẽ có ai muốn nàng chứ? Còn sẽ vấy bẩn thanh danh gia tộc, vũ nhục cửa nhà Chu gia.
Mấy năm nữa đệ đệ lớn phải thi khoa cử, tiểu muội cũng sắp đến tuổi cập kê, nàng cho dù may mắn trở về, chẳng phải là muốn chậm trễ tiền đồ của chúng?
Bởi vì những cân nhắc này, Chu Ngọc Như sau khi bị bắt liền hết hy vọng, dừng ở trong mắt Hồng Nương chính là ngoan ngoãn nghe lời, vì vậy mới vào nửa tháng, đã được cho phép ra khỏi phòng.
Nàng đã khóc một hồi, rất nhanh ý thức được cái gì, vội vàng lau nước mắt, nói với An Cửu: "Hồng Nương chỉ lo hồng lâu, nhưng kỳ thật chủ nhân chân chính của Ám Trang lại ở hắc lâu, Hồng Nương gọi hắn là lâu chủ. Tối hôm qua Diệu Tuyết tỷ tỷ bị gọi đi rồi, Diệu Tuyết tỷ tỷ rất được lâu chủ yêu thích, ngày thường chỉ hầu hạ một mình lâu chủ. Hiện tại lâu chủ nhất định còn ở hắc lâu, các người mau đi tìm hắn, ngàn vạn đừng để hắn nghe thấy tiếng gió liền bỏ chạy!"
Tinh thần An Cửu chấn động, lâu chủ hắc lâu? Đây chính là người nam nữ chính không bắt được trong nguyên tác!
Trong sách viết, nam nữ chính nháo ra động tĩnh quá lớn, lâu chủ hắc lâu lợi dụng lúc hỗn loạn để đào tẩu, chờ bọn họ tìm được hắc lâu, sớm đã người đi nhà trống.
An Cửu quay đầu đi tìm Hạ Tử Kình, kết quả xoay người vừa thấy, lối đi nhỏ trống trơn, chỉ còn hộ vệ hắc y ngã trên mặt đất sống c.h.ế.t không rõ, trong sâu mật đạo truyền đến tiếng đao kiếm va chạm.
Đầu óc nàng thay đổi rất nhanh, nháy mắt có chủ ý, hỏi Chu Ngọc Như: "Chu tiểu thư, cô có biết đến hắc lâu như thế nào không?"
Chu Ngọc Như gật gật đầu, khó xử nói: "Ta chỉ có thể chỉ đường cho cô, nơi đó có rất nhiều hộ vệ canh gác."
An Cửu: "Cũng được."
Chu Ngọc Như: "Một mình cô đi có nguy hiểm không? Không bằng chờ hai vị hiệp sĩ kia cùng đi?"
An Cửu xua xua tay, "Ta sẽ không gặp nguy hiểm."
Nàng dù sao cũng phải cho người chỗ tối một cơ hội, anh hùng cứu mỹ nhân chứ.