Đêm hôm đó, Vinh Nhung nằm trên giường gần như không ngủ được…
Chỉ cần nhắm mắt lại, cậu lại nghĩ đến những tin nhắn rung động mà các khách mời chủ động gửi cho mình, rồi lại nghĩ đến việc cốt truyện đã bị chệch hướng, thậm chí ngay cả nhịp thở cũng trở nên khó khăn.
Giờ cậu phải làm thế nào để quay về thế giới thực đây?
Vinh Nhung mơ hồ nghĩ, thực ra chưa từng có ai nói với cậu rằng cứ đi đúng theo cốt truyện là chắc chắn có thể trở về.
Nhưng vào ngày phát hiện ra thế giới này có Trần Lâm Tắc Hủ, có Tiết ảnh đế, thậm chí chương trình hẹn hò này cũng thực sự tồn tại, cậu đã tự mình khẳng định rằng mình đã tìm được cách giải quyết vấn đề, rồi ôm theo một hy vọng mơ hồ mà tham gia.
Trong màn đêm, những giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ lăn dài trên gương mặt cậu…
Những ký ức tươi đẹp trước đây lần lượt hiện lên trong đầu, càng nghĩ, cậu càng không thể ngăn nước mắt tuôn rơi.
Nhưng vì nghĩ đến Tiết ảnh đế đang ngủ trên giường bên cạnh, cậu không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào, chỉ có thể rúc vào trong chăn, lặng lẽ khóc.
Lần đầu tiên Đô Đô ngủ bên ngoài chăn, nó nghi hoặc “meo” vài tiếng, rồi buồn ngủ gối đầu lên gối bên cạnh.
Mãi đến khi trời gần sáng, Vinh Nhung mới mơ màng ngủ được một lát, nhưng lại nhanh chóng bị cơn ác mộng đánh thức.
Cậu mở chăn ngồi dậy, đầu đau nhức, mắt cũng cay xè. Đô Đô thấy cậu tỉnh liền nhảy vào lòng cậu.
Tiết ảnh đế đang đọc ‘Diễn viên tự tu dưỡng’, nghe thấy động tĩnh bên phía Vinh Nhung thì ngẩng đầu nhìn sang. Thấy cậu mặc đồ ngủ ôm chú mèo trắng nhỏ, tóc hơi rối, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe, gương mặt mang theo vẻ u sầu và hoang mang, trong mắt Tiết ảnh đế lóe lên chút ngạc nhiên cùng lo lắng.
Nhưng Vinh Nhung chỉ ôm Đô Đô và bộ quần áo cần thay rồi đi thẳng vào phòng tắm. Lúc rửa mặt, cậu mới phát hiện đôi mắt trong gương đỏ hoe, rõ ràng là dáng vẻ vừa khóc xong.
Cậu sợ bị người khác nhìn ra, bèn liên tục vốc nước rửa mặt, nhưng tình trạng đôi mắt vẫn không thuyên giảm.
Ra khỏi phòng tắm, sợ bị phát hiện, Vinh Nhung cúi thấp đầu khi nhìn thấy Tiết ảnh đế.
Thế nhưng anh không hỏi cậu vì sao lại khóc, mà chỉ bình tĩnh nói: “Cậu có cần kính râm không?”
Vinh Nhung ôm Đô Đô, sững người giây lát rồi lắc đầu.
Tiết ảnh đế vẫn đưa kính râm ra trước mặt cậu: “Khi tôi quay cảnh khóc, hôm sau mắt cũng bị sưng đỏ, đeo kính râm vào sẽ không ai nhận ra.”
Vinh Nhung nhìn chiếc kính, rồi lại nhìn vào mắt anh, do dự một lúc mới cầm lấy, chân thành nói: “…Cảm ơn anh.”
Vinh Nhung đeo kính râm, đặt Đô Đô vào chiếc balo trong suốt rồi xuống lầu. Khi đi ngang qua phòng khách, cậu phát hiện đồng hồ trên tường đã chỉ 7 giờ 50 phút.
Nhớ ra chiều qua đã hứa với Trần Lâm Tắc Hủ sẽ xuống bếp giúp một tay, cậu quyết định không đi đạp xe mà đi thẳng đến bếp nơi Ôn Thức Kiều và Hàn Lệ đã chuẩn bị bữa sáng.
Bữa sáng hôm nay rất thịnh soạn, trên bàn đã có bít tết và salad trái cây.
Hàn Lệ, người đang rửa chảo, là người đầu tiên phát hiện ra Vinh Nhung. Nhìn cậu mặc áo len xám mà lại đeo một chiếc kính râm hoàn toàn không hợp phong cách, hắn không nhịn được nhíu mày: “Cậu lại theo đuổi phong cách thời trang xấu xí gì thế? Sáng sớm đã đeo kính râm, lại còn đeo cái balo xấu kinh khủng đó?”
Nhưng hôm nay Vinh Nhung không có tâm trạng đôi co với Hàn Lệ, hoàn toàn phớt lờ lời hắn, mà chỉ nhìn Ôn Thức Kiều Người vừa đặt ly xuống bàn hỏi: “Thức Kiều, còn gì cần giúp không?”
Ôn Thức Kiều mỉm cười: “Cơ bản là xong hết rồi, chỉ còn chưa rót sữa thôi.”
“…Vậy để tôi làm.” Vinh Nhung nói xong liền lấy một bình sữa tươi lớn từ tủ lạnh ra, mang đến bàn ăn.
Ôn Thức Kiều quay sang Hàn Lệ: “A Lệ, cậu đi gọi mọi người xuống ăn đi.”
Nhưng Hàn Lệ giơ chiếc chảo đang rửa dở lên: “Tôi còn chưa rửa xong, Kiều Kiều tự đi đi.”
Ôn Thức Kiều nhìn thoáng qua Hàn Lệ, người bỗng dưng tích cực rửa chảo một cách kỳ lạ, rồi xoay người lên lầu gọi mọi người.
Chờ Ôn Thức Kiều đi khỏi, Hàn Lệ lập tức đặt chiếc chảo đang rửa xuống, quay sang Vinh Nhung: “Này.”
Vinh Nhung vẫn chẳng thèm để ý, tiếp tục rót sữa vào từng ly rồi ném vỏ hộp vào thùng rác trong bếp.
Thấy mình bị phớt lờ một cách rõ ràng, Hàn Lệ bực bội bước đến bên cạnh cậu: “Cậu đeo kính râm rồi không chỉ mắt mù, mà tai cũng điếc luôn hả?”
Đáp lại hắn vẫn chỉ là sự im lặng.
Bị phớt lờ đến ba lần liên tiếp, Hàn Lệ càng nhìn chiếc kính râm trên mặt Vinh Nhung càng thấy chướng mắt, thế là hắn đột ngột vươn tay tháo phắt nó xuống.
Ngay khoảnh khắc đó, hắn nhìn thấy rõ đôi mắt Vinh Nhung hoe đỏ, ánh lệ lấp lánh, trong mắt đầy vẻ kiên cường xen lẫn tức giận, khiến người ta không khỏi xót xa.
Hàn Lệ kinh ngạc, luống cuống thốt lên: “Cậu… ”
“Trả lại.” Vinh Nhung nhẹ giọng nói hai chữ.
Tên Hàn Lệ lúc nào cũng ngang ngược hống hách, vậy mà lần này lại ngoan ngoãn trả kính lại cho cậu.
Vinh Nhung đeo kính râm trở lại, sau đó rời khỏi bếp, đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Hàn Lệ ngơ ngác nhìn theo bóng lưng cậu, trong đầu toàn là hình ảnh đôi mắt hoe đỏ vừa rồi, còn tim thì đập loạn một cách mất kiểm soát.