Xuyên Thành Công Năm Đến Muộn Nhất Trong Truyện Vạn Nhân Mê

Chương 73



Vinh Nhung sững người trong chốc lát, Phó Ưng Phủ nhìn cậu rồi nói: “Vào đi.”

Cậu bước vào phòng, đảo mắt nhìn quanh nhưng không thấy bác sĩ Du đâu. Thấy chiếc laptop trên bàn vẫn đang mở, cậu bèn hỏi: “Anh vẫn đang làm việc à?” Sau đó liền định cáo từ.

Phó Ưng Phủ cứ ngỡ cậu đến tìm mình, điềm nhiên nói: “Không sao, lát nữa xử lý cũng được.”

Vinh Nhung ngạc nhiên trước phản ứng của anh, nhưng bụng cậu đang căng tức khó chịu, liền vô thức xoa nhẹ.

Phó Ưng Phủ nhận ra sự bất thường: “Sao thế?”

Vinh Nhung hơi ngại ngùng đáp: “Tôi… ăn no quá.”

Cậu cứ tưởng Phó Ưng Phủ sẽ lại nói đạo lý với mình, không ngờ phản ứng đầu tiên của anh là nhìn xuống bụng cậu, rồi hỏi: “Cậu đã uống thuốc tiêu hóa chưa? Tôi có thuốc tiêu hóa đây.”

“…Chưa uống.”

Nghe vậy, Phó Ưng Phủ đi lấy thuốc tiêu hóa. Trước khi đưa cho cậu, anh còn kiểm tra hướng dẫn sử dụng: “Mỗi lần uống từ bốn đến sáu viên. Tình trạng cậu lần này hơi nghiêm trọng, nên uống sáu viên trước, nhai trực tiếp là được. Ngày mai chỉ cần uống bốn viên.”

Vinh Nhung nhìn sáu viên thuốc trước mặt, ngạc nhiên nói: “Cảm ơn anh.”

Sau khi cậu uống thuốc xong vẫn còn xoa bụng, Phó Ưng Phủ lại nói: “Thuốc cần thời gian để phát huy tác dụng. Tôi tra thử xem có cách xoa bóp nào giúp giảm khó chịu không.”

Tra cứu một lúc, anh nói: “Cậu nằm xuống đi, tôi sẽ làm theo hướng dẫn của bác sĩ.”

Ánh đèn trên trần phản chiếu lên tròng kính của Phó Ưng Phủ một ánh sáng lạnh lẽo, nhưng lần này Vinh Nhung không cảm thấy anh xa cách chút nào. “Vậy… phiền anh rồi.”

Cậu làm theo lời, nằm xuống giường. Phó Ưng Phủ đưa tay vào trong áo cậu, cẩn thận xoa bóp theo hướng dẫn. Bước đầu tiên: Xoa thiên khu mười phút. Bước thứ hai: Xoa trung quản mười phút. Bước thứ ba: Xoa nội quan mười phút.

Dù mới quen bảy ngày, nhưng sự tiếp xúc thân mật này vẫn khiến Vinh Nhung cảm thấy hơi xấu hổ. Thế nhưng khi thấy biểu cảm nghiêm túc, tập trung của Phó Ưng Phủ, cậu không còn thấy ngượng nữa, hơn nữa bụng cũng dần dễ chịu hơn.

Trong lúc này, khán giả livestream chẳng thấy được gì, chỉ nghe loáng thoáng những câu như “nằm xuống”, “xoa bóp”, liền kích động như đàn chồn nhảy loi choi trong ruộng dưa. Đạo diễn thấy phần bình luận ngày càng lạc đề, mà ống kính trong phòng lại bị che khuất, bèn quyết định thông báo mọi người xuống tham gia vòng nhắn tin.

Chẳng mấy chốc, các khách mời tập trung đông đủ tại phòng khách.

Không giống những lần trước, lần này vòng nhắn tin được đích thân đạo diễn chủ trì:

“Mọi người chắc cũng tò mò vì sao lần này tôi lại đích thân chủ trì phần này nhỉ? Hai ngày qua tôi đã xem lại cảnh quay của lần nhắn tin trước, phát hiện có một khách mời không hề kiểm tra hộp thư nhận, cũng chẳng nghiêm túc gửi tin nhắn rung động. Tôi thực sự khá thất vọng. Các bạn đến tham gia chương trình này, ít nhất cũng nên có sự chân thành chứ? Lần này tôi sẽ không nêu tên, nhưng mong rằng sẽ không có lần sau.”

[Ai thế?]

[Không thèm xem tin nhắn của các khách mời khác? Quá đáng thật đấy.]

Nghe đạo diễn nói, một cảm giác xấu hổ dâng trào trong lòng Vinh Nhung. Lần này, cậu không vội soạn tin nhắn mà trước tiên mở hộp thư đến. Không lâu sau, cậu lần lượt nhận được năm tin nhắn.

[Chuyện chào hôn má kiểu Hà Lan, xin lỗi nhé. Lần sau tôi sẽ mời cậu ăn để bù lại.]

[Vẽ tranh và đạp xe cùng cậu rất vui.]

[Cậu nhảy đẹp lắm, sau này cùng nhau bàn luận thêm nhé.]

[Chiều nay trò chuyện với cậu trong vườn rất vui vẻ.]

[Nếu lát nữa bụng vẫn không thoải mái, tôi đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra nhé.]

Nhìn năm tin nhắn này, Vinh Nhung có thể đoán được người gửi cơ bản là Ôn Thức Kiều, Lê Hoài An, Trần Lâm Tắc Hủ, bác sĩ Du và tổng giám đốc Phó.

Trong tình huống đạo diễn nhấn mạnh phải thành thật và làm theo cảm xúc của mình, cả năm người này đều gửi tin cho cậu.

Vậy là… tất cả bọn họ đều thích cậu sao???

Thế còn thụ chính thì sao? Nếu cốt truyện không đi theo hướng trong sách, liệu cậu có thể quay trở về thế giới thực không?

Khi Vinh Nhung còn đang mơ hồ, Phó Ưng Phủ bên cạnh chợt lên tiếng: “Cậu vẫn chưa gửi tin nhắn rung động à?”

“Chưa… đợi chút…” Vinh Nhung vội vàng chỉnh sửa tin nhắn rồi gửi cho một trong năm người họ.

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com