Nó vừa rời đi, Mạnh Kỳ Cửu liền ngồi xuống ngay chỗ của Tiểu Mập Mạp, sau đó quay đầu lại, nhìn Tạ Ninh đang sững người mà nói: “Cậu cứ ngồi ở đó đi, sách giáo khoa có dùng không?”
Tạ Ninh vội vàng gật đầu, nhanh chóng đưa sách vở và vở ghi bài trên bàn qua.
Không hổ là trùm trường, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong!
Trong lòng Tạ Ninh lập tức nâng mức độ nguy hiểm của Mạnh Kỳ Cửu lên mấy bậc. Cảm giác thân thuộc, tình cảm quê nhà dường như bị bào mòn ít nhiều… Có lẽ sau này nên giữ khoảng cách với anh thì hơn.
Suốt cả buổi sáng, để tránh rắc rối, Tạ Ninh cố gắng không nói chuyện nếu không cần thiết. Mạnh Kỳ Cửu cũng vậy. Cả tiết học, người đến tìm anh để hỏi bài hết người này tới người khác, không chỉ trong lớp mình mà còn có cả học sinh lớp khác và cả mấy em khóa dưới.
Cậu ta đúng là có quan hệ xã hội tốt thật, lại chẳng kiểu cách hay sạch sẽ quá mức. Tạ Ninh đã âm thầm quan sát suốt cả buổi sáng, mà vẫn không nhìn ra rốt cuộc Mạnh Kỳ Cửu đáng sợ ở chỗ nào.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù sao Mạnh Kỳ Cửu cũng không tỏ thái độ ghét bỏ hay gây khó dễ với cậu, như vậy cũng đủ để chứng minh cậu ta là người rất lý trí.
Tạ Ninh dù có ngốc đến đâu cũng hiểu rõ rằng việc mình có thể yên ổn sống sót ở Nam Cao này, phần lớn là nhờ có “hàng xóm” trùm trường che chở. Cậu thầm tính tối nay sẽ mang mấy hộp kẹo trong nhà ra, coi như là hối lộ cũng được, đáp lễ cũng xong, ít nhất cũng phải thể hiện chút lòng thành.
Suốt buổi sáng, Tạ Ninh ở Nam Cao vẫn bình yên vô sự. Nhưng trong túi quần, điện thoại lại không ngừng rung lên từng hồi. Cậu đã tự thôi miên mình bằng lý do "cần tập trung học" để khóa máy từ sớm, coi như cắt đứt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Giữa trưa, cổng trường Nam Cao lại mở ra. Một nhóm học sinh mặc đồng phục trường Dương Trừng bước vào.
Tạ Ninh đang ăn sandwich tự mang theo, vừa nhai vừa nhìn qua cửa sổ. Cậu lập tức nhận ra bóng dáng Hà Mạn Quyển đang đảo mắt nhìn quanh khắp nơi.
Ngoài hắn ra còn có Cố Tử Chân và một người mặt tròn như quả táo. Dù ở khoảng cách xa như vậy, Tạ Ninh vẫn thấy rõ nét chán ghét hiện rõ trên mặt hai người kia.
Bọn họ tới đây làm gì?
Tạ Ninh vừa nghĩ, vừa nhét thêm một miếng sandwich vào miệng, hai má phồng lên, cố gắng nhớ lại tình tiết trong truyện gốc.
Chỉ đến khi nhóm học sinh Dương Trừng bước vào khu dạy học, Tạ Ninh mới thu lại ánh nhìn, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy Mạnh Kỳ Cửu đang nhìn mình chằm chằm.
Động tác nhai nuốt của Tạ Ninh bị khựng lại, hơi ngượng vì tưởng bị bắt gặp. Nhưng nhìn kỹ thì mới phát hiện Mạnh Kỳ Cửu hình như chỉ đang nhìn miếng sandwich còn thừa trên bàn cậu mà thôi.
hongduala9 tới đây~
Bỗng nhiên, từ cửa lớp vang lên một tiếng gọi to: “Tạ Ninh!”
Tạ Ninh nheo mắt lại, chỉ thấy một cái bóng đen phóng thẳng về phía mình. Từ sau lần trước, Hà Mạn Quyển cứ như nghiện ôm cậu bế bổng lên vậy.
Không thèm suy nghĩ, Tạ Ninh liền giãy dụa đẩy ra: “Sao cậu lại tới đây?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cậu đúng là không sao thật rồi!” Hà Mạn Quyển nhìn cậu từ đầu đến chân, rồi thở phào một hơi thật khoa trương: “Tôi bị cậu hù gần c.h.ế.t đấy. Thế mà Mạnh cẩu lại không…”
Cậu ta vừa nói vừa nhéo Tạ Ninh một cái qua lớp áo. Phía sau, sắc mặt Mạnh Kỳ Cửu đã bắt đầu trông khó coi rõ rệt. Tạ Ninh vội cười gượng, kéo Hà Mạn Quyển ra khỏi phòng học.
Ở trường Nam Cao, Hà Mạn Quyển nổi tiếng chẳng kém gì Đoàn Lăng. Nhưng thực ra, cậu cũng chẳng thấy sợ hãi gì. Cậu đến Nam Cao là vì chuyện chung của lớp, cùng lắm là bị dọa nạt một chút, hoặc ăn vài cú vô cớ. Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, chỉ cần về nhà nộp một đơn khiếu nại là xong, vì gia thế phía sau cậu đâu phải loại tầm thường.
Tránh né ánh mắt dò xét của đám học sinh hung hăng trong trường - đám sát miêu, Tạ Ninh lặng lẽ kéo người ra chỗ rẽ hành lang, nhỏ giọng hỏi:
“Sao các cậu lại tới đây?”
“Tụi tôi đến bàn chuyện trận bóng rổ sắp tới, tôi là đội trưởng mà.”
... À đúng rồi, trận bóng rổ!
Tạ Ninh bừng tỉnh. Tháng 10 này, trường Dương Trừng quả thực có một trận bóng rổ giao hữu với trường Nam Cao. Kết quả thắng thua thì không mấy quan trọng, vì theo “truyền thống”, kết thúc trận thì kiểu gì cũng là... đánh nhau để kết chuyện.
Trong nguyên tác, lúc này vạn nhân mê Đoàn Lăng đang ở Nam Cao, người mà cả trường ai cũng biết đến, ai cũng nể sợ. Vì có Đoàn Lăng ở đó nên bên Dương Trừng mới có phần run tay run chân. Trận bóng rổ lần đó không chỉ thua tơi tả, mà người cũng bị đánh cho thảm hại.
Cũng có lẽ, chính từ thời điểm đó, Đoàn Lăng bắt đầu thay đổi, tính cách trở nên lạnh lùng, mờ ám hơn. Hắn lẫn vào đám học sinh của Nam Cao, nhặt được một cái áo khoác thể dục nào đó, trùm kín đầu tên nam sinh xui xẻo bên Dương Trừng, rồi nhân lúc hỗn loạn mà tẩn cho đối phương một trận nên thân.
… Hình như có ai đó đang đến đây? Có phải là Hàn Khiên, người vừa xin nghỉ, nó tới đây để làm khán giả? Hay là Dương Trừng, người vừa chuyển đi, đang lo sợ quay lại?
Tạ Ninh còn đang nghĩ ngợi m.ô.n.g lung thì điện thoại trong túi lại rung lên lần nữa.
Cậu khẽ giật mình, nhưng mặt vẫn không đổi sắc, nhanh tay tắt màn hình đi. Quay đầu lại, cậu nhỏ giọng hỏi dò: “Phải rồi, Đoàn Lăng đâu? Hôm nay tâm trạng của cậu ấy… thế nào rồi?”
“Lăng ca hôm nay không đến, hình như là vì tắm nước lạnh xong bị cảm, sốt rồi.”
“Tắm nước lạnh?!”
“Ha, ai lại đi chọc Lăng ca tức giận vậy chứ. Mỗi lần tức giận Lăng ca đều làm vậy.”
Nói đến đây, Hà Mạn Quyển đôi mắt sáng như mắt mèo chớp chớp, có vẻ hơi lúng túng: “Đúng rồi, vậy cậu ta vì sao lại tức giận? Không phải là vì tôi đến đây chứ?!”
Nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua, Hà Mạn Quyển có chút ngại ngùng, liếc Tạ Ninh một cái. Dù hắn cố gắng nhắm mắt lại, nhưng vẫn cảm thấy như có cái gì đó không đúng. Hình như hôm qua, trong lớp, Đoàn Lăng lại tưởng hắn đến vì... chuyện gì đó.
Hà Mạn Quyển hoàn toàn không hiểu Đoàn Lăng đang nghĩ gì, vừa nhìn Tạ Ninh, cậu lập tức lắc đầu với vẻ mặt vô tội.
“Tôi cũng không biết.” Cậu chỉ nói một câu rồi im lặng, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.