Xuyên Thành Bạn Trai Của Vạn Nhân Mê

Chương 107





Chỉ còn có sáu ngày nữa, tối hôm qua cậu có liên hệ với hai trường học, trong đó, trường Trung học số ba Uý Lam có vẻ hơi d.a.o động, nói muốn bàn bạc thêm, hai ngày nữa sẽ trả lời cậu.

Ngôi trường này nổi tiếng vì thành tích xuất sắc, học sinh thì ngoan ngoãn chăm chỉ —— nói trắng ra là tụ tập của đám mọt sách. Tạ Ninh lại nhớ đến biệt danh của nguyên chủ ở Dương Trừng, cảm thấy lần này thực sự rất hấp dẫn.

So với ngày hôm qua, hôm nay Nao Cao cứ như là trường học khác.

Nếu nhắc đến ngày hôm qua thì đám người này toàn nhìn cậu bằng ánh mắt hứng thú, thì ngày hôm nay lại xen lẫn sự dữ tợn, oán hận và một chút cảm xúc khó nhận ra.

Đầu Húi Cua xem như kẻ cầm đầu, dù bị đánh đến bầm dập mặt mũi thì nó vẫn không quên trừng mắt hung tợn về phía này.

Không biết nó và Đoàn Lăng có thù hận gì với nhau, nhưng nhìn bộ dạng hiện giờ, không cần biết là biểu cảm gì đều khiến người khác cảm thấy buồn cười.

hongduala9 tới đây~

Không tìm được bàn ghế dự phòng, Tạ Ninh đành phải cắn răng ngồi ở chỗ cũ. Chính cậu cũng phải bái phục bản thân có cái lá gan quay trở về đây.

Thật sự quá khó khăn, không vào lớp chọn cũng đã đủ mệt! Nhưng ở Nam Cao thì chỉ đáng sợ nhất thời, còn quay về Dương Trừng mới là tai họa về lâu dài!

Vừa ngồi xuống, cậu chợt nhớ tới lúc Tiểu Mạo chuyển tới Dương Trừng, chẳng phải được xếp vào lớp Hà Mạn Quyển bên khối 11 sao? Theo lý mà nói, giờ cậu cũng phải là học sinh lớp 11.

…. Vậy vị trí này là của ai?

Cậu còn đang thấy lạ, thì phía trước bỗng vang lên một tiếng kêu đau.

Đầu Húi Cua bị bị ai đó thô bạo kéo thẳng đầu lại. Mạnh Kỳ Cửu nhìn thẳng vào nó, nở nụ cười nhàn nhạt nói: “Trí nhớ của mày không được tốt lắm nhỉ? Muốn bị tiếp nữa à?”

Diêu Tứ: “...”

Sau khi bị lộ, đây là lần gặp đầu tiên với Mạnh Kỳ Cửu, Tạ Ninh bất giác thẳng lưng, tâm trạng căng thẳng hiện rõ trên gương mặt. 

Đối phương từng bước tiến lại gần, cuối cùng ngồi xuống ghế đối diện trước mặt cậu, như thể chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, quay đầu lại hỏi: “Hôm qua có dọa đến cậu không?”

Tạ Ninh trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn anh, hoàn toàn không ngờ câu đầu tiên anh hỏi lại là như vậy.

Các học sinh xung quanh đều có vẻ mặt như thấy ma.

Ngập ngừng một lúc, Tạ Ninh vẫn thành thật trả lời: “… Cũng ổn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mạnh Kỳ Cửu ra tay quá bất ngờ, lại còn không một chút do dự đánh thẳng vào mặt của vai chính vạn nhân mê. Nếu không phải đã đọc nguyên tác, Tạ Ninh thật sự suýt nữa bị dọa cho nhảy dựng.

Nghĩ vậy, ánh mắt Tạ Ninh nhìn Mạnh Kỳ Cửu không khỏi mang theo vài phần kính nể.

Đây mới thật sự là đối thủ một mất một còn, hoàn toàn không bị sắc đẹp làm lay động.

Sau một lúc trầm mặc, Mạnh Kỳ Cửu đột nhiên đổi đề tài: “Ai kêu cậu ngồi đây?”

Cả lớp vang lên tiếng xê dịch bàn ghế lách cách, những người khác vội vàng ngồi lại vào chỗ của mình, ai nấy đều giả vờ nghiêm chỉnh lật sách giáo khoa mới tinh, sự căng thẳng ấy dường như có thể cảm nhận được dù đứng cách mấy mét.

Tạ Ninh đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt lướt qua từng người trong lớp khiến ai nấy đều cúi đầu né tránh. Những học sinh hôm qua còn ngổ ngáo, hống hách là thế, giờ phút này chỉ biết câm nín như mấy con chim cút rúc dưới bàn.

“Đây là chỗ ngồi của cậu à?” – cậu hỏi.

Mạnh Kỳ Cửu gật đầu, nhưng khi thấy trong tay anh là quyển sách giáo khoa Toán, vẻ mặt lập tức hiện lên một tia hoảng hốt.

Thì ra người đáng sợ thật sự… không phải là Tiểu Mạo, mà là cậu học sinh đứng trước mặt – người mà cả lớp đều gọi là “giáo bá”.

Tạ Ninh càng thêm bối rối. Trong mắt cậu, Mạnh Kỳ Cửu – ngoài việc đánh nhau thì hơi đáng sợ ra – ngày thường lại là một nam sinh rất bình thường, lạc quan và thân thiện. Có gì đâu mà đáng sợ đến thế?

So ra thì, vẫn là Đoàn Lăng – người không nói lý lẽ chút nào – mới thật sự khiến người ta rợn tóc gáy.

Chỉ tay về phía tiểu mập mạp đang run như cầy sấy, Tạ Ninh nói: “Cậu ấy bảo tôi ngồi chỗ này.”

“À ha…” – Mạnh Kỳ Cửu kéo dài giọng, rồi quay sang nhìn thẳng vào tiểu mập mạp.

Cả người tiểu mập mạp run đến mức cái ghế cũng phát ra tiếng kẽo kẹt liên hồi. Tạ Ninh cũng không muốn ngồi quá gần cậu ta, thấy Mạnh Kỳ Cửu có vẻ không phải kiểu người ghét bừa ai, liền thử hỏi: “Cậu biết chỗ nào có bàn ghế trống không?”

“Bàn ghế dự phòng á? Chắc trong kho thể dục có.”

Tạ Ninh vừa định đứng dậy để đi tìm giúp, ai ngờ Mạnh Kỳ Cửu còn nhanh hơn cậu, bước thẳng tới chỗ tiểu mập mạp, một tay đập xuống mặt bàn bên cạnh.

“Béo, tự mình đi mà tìm chỗ khác ngồi đi.”

Giọng của cậu ta nghe rất bình thản, không hề to tiếng hay tỏ ra áp lực gì, nhưng chỉ riêng vóc dáng – cao to gấp đôi tiểu mập mạp – cũng đủ khiến người ta rợn gáy. Nó sợ đến mức mắt đỏ hoe, ngẩng đầu định nói gì đó, nhưng mãi vẫn không thốt nên lời.

Mãi đến khi Mạnh Kỳ Cửu gõ thêm hai cái lên mặt bàn, cậu béo mới cuống cuồng bò dậy, vừa lết vừa chạy sang chỗ khác.

Tạ Ninh: “….”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com