Quả nhiên trẻ con nên mập mạp mới là nhất. Tiểu Niệm Thanh bây giờ má phúng phính một chút, điều cho lúc cô bé những việc trông càng đáng yêu hơn.
Tề Yếm Thù dựa lưng ghế, Tạ Quân Từ ôm kiếm của , Tô Khanh Dung chống cằm, ba đều chuyên chú cô bé chậm rãi ăn mì, chỉ cảm thấy nhóc con thế nào cũng đủ, càng trong lòng càng mềm mại.
Tần Tẫn thấy sư phụ và các sư của vẻ mặt dịu dàng như bỏ bùa, chỉ cảm thấy vô cùng buồn nôn và khó hiểu.
Hắn xem hiểu, rõ tại họ xem một đứa trẻ ăn cơm mà cũng thể tập trung tinh thần đến .
Tần Tẫn trong lòng khinh thường, nhưng nghĩ đến một vấn đề khác — nếu đặt ở đây, nếu , chắc chắn sớm rời khỏi môn phái để tránh phiền phức, thể kiên nhẫn tham gia buổi sinh nhật của Ngu Niệm Thanh như thế ?
Với sức ăn của Niệm Thanh, ăn hết bát mì cũng gần no, huống chi đồ ăn Tề Yếm Thù quá ngon, cô bé giơ bát nhỏ của lên, đến cả canh cũng uống còn thừa giọt nào.
Chờ ăn xong mì, Tạ Quân Từ đưa tay , dùng quả trứng lăn qua lăn má Thanh Thanh, trêu cho cô bé khúc khích ngừng.
“Làm là ý gì?” Tô Khanh Dung hỏi.
“Không .” Biểu cảm của Tạ Quân Từ khớp với hành động của , bình tĩnh : "Ở tiên thành , như thể lăn vận xui.”
Tô Khanh Dung chợt hiểu .
Chờ đến khi Tạ Quân Từ lấy quả trứng, bóc vỏ, đặt trong bát của Niệm Thanh. Niệm Thanh miễn cưỡng ăn một miếng, đó một cách đáng thương: “Ăn hết.”
Nghe thấy lời , Tạ Quân Từ nhịn mà sờ đầu cô bé.
“Thanh Thanh ngoan lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Con nhóc cuối cùng cũng no , cũng cuối cùng nên vì sợ lãng phí thức ăn mà miễn cưỡng bản ăn cho hết.
Niệm Thanh cầm lấy quả trứng, cô bé giơ tay lên, mắt hau háu Tạ Quân Từ, đó : “A—”
Là ý Tạ Quân Từ giúp cô bé ăn hết.
Một khổ tu như Tạ Quân Từ là hề đụng đến một chút thức ăn nào, chẳng qua điểm mấu chốt ban đầu của sớm vì Ngu Niệm Thanh mà phá vỡ đến còn bao nhiêu, bây giờ cũng thiếu thêm một .
Hắn cúi đầu, cụp mắt, cắn lấy quả trứng từ tay Niệm Thanh, đó thong thả ăn hết.
“Ngon ạ?” Ngu Niệm Thanh mong đợi hỏi.
Tạ Quân Từ quanh năm ăn gì, vị giác trong miệng chai sạn nhiều, thật ăn vị gì.
vẫn gật đầu.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
“Ngon.”
Tô Khanh Dung ở phía bên Ngu Niệm Thanh khẽ : “Thanh Thanh, còn và sư tôn nữa đó.”
Ý là, đút cho họ ăn .
Niệm Thanh về phía mặt bàn, giữa năm vây quanh, bàn còn duy nhất một quả trứng.
“Chỉ còn một quả thôi.” Cô bé .
“ .” Tô Khanh Dung khó, : "Chỉ còn một quả trứng, Thanh Thanh là cho sư tôn là cho ?”
Lời của họ tự động loại Tần Tẫn khỏi các lựa chọn. Tần Tẫn trừng mắt Tô Khanh Dung một cái, ngại mở miệng chuyện, chỉ thể tỏa khí lạnh yên tại chỗ.