Xuyên Sách Tiểu Sư Muội Được Dàn Phản Diện Cưng Chiều

Chương 226





Hắn lười so đo giống như Tô Khanh Dung, mà về phía Tề Yếm Thù.

“Sư tôn, cô bé là một tu sĩ tư chất trong tương lai, chúng thể nuôi lớn cô bé như một đứa trẻ bình thường.” Tần Tẫn : "Kẻ thù của Thương Lang Tông nhiều như , tương lai cô bé nếu mạnh mẽ, dễ khác nhắm .”

Hắn chỉ thiếu nước thẳng là họ quá nuông chiều đứa trẻ.

Cuộc đời của Tần Tẫn chỉ dạy cho một đạo lý, đời bến cảng nào vững chắc, Thương Lang Tông cũng là như thế.

Con cuối cùng vẫn dựa chính .

Tề Yếm Thù bây giờ tính tình cũng hơn ít, dựa gối mềm sách, thấy lời , lười biếng ngước mí mắt lên.

“Vật nhỏ bây giờ còn một chữ, ngươi cho nó tu luyện, thật sự là nóng vội.” Tề Yếm Thù : "Nếu ngươi chủ động như , thì trọng trách dạy nó chữ liền giao cho ngươi.”

“Ta?” Tần Tẫn ngờ Tề Yếm Thù sẽ hạ chỉ thị như , lập tức chút sốt ruột : “Để Tạ Quân Từ và Tô Khanh Dung dạy cô bé ?”

“Ngươi đề xuất, tự nhiên do ngươi dạy.” Tề Yếm Thù nhạt : "Tuy rằng nó thể tu luyện, nhưng nhiều sách đặt nền móng thể học, nếu ngươi dạy nhiều một chút, nó thể sớm bắt đầu sách ?”

Thấy Tần Tẫn còn gì đó, Tề Yếm Thù xua tay.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ

“Cứ , từ ngày mai bắt đầu.” Tề Yếm Thù : " , ngươi chuẩn quà mới ?”

Dưới đòn đánh liên tục hai chiêu, lúc Tần Tẫn trở về núi, cả đều chút hoang mang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn dạy Ngu Niệm Thanh chữ, đó sẽ là một cảnh tượng đáng sợ thế nào?

Tại xen chuyện của khác, tại hỏi khi nào cô bé tu luyện, thì , đến cả thời gian tu luyện của chính cũng trì hoãn.

Hơn nữa điều quan trọng nhất chính là, căn bản thích sách.

Cũng chỉ tiên môn dạy tử lúc mới tốn sức và văn vẻ như , tu luyện, luyện kiếm còn xem sách thi cử. Tần Tẫn từ nhỏ chính là lớn lên trong thực chiến.

Nếu bảo dạy vật nhỏ cách tu luyện, Tần Tẫn chắc chắn sẽ vui vẻ đồng ý, nhưng bảo dạy cô bé sách chữ — còn bằng g.i.ế.c .

Tinh thần Tần Tẫn sa sút một đêm, ngày hôm đóng cửa , trốn ngọn núi giả vờ chết, hy vọng Tề Yếm Thù quên mất chuyện .

Không ngờ sáng sớm tinh mơ, ở bên ngoài gõ kết giới — là Tô Khanh Dung.

“Nhị sư , nhị sư ! Có ở đó ? Hôm nay còn đến đỉnh núi chính đó.” Tô Khanh Dung ở bên ngoài tủm tỉm : "Ta sợ sư quên mất, nên đặc biệt đến nhắc nhở .”

Gân xanh mu bàn tay Tần Tẫn nổi lên, một khoảnh khắc, lôi tên sư đáng ghét trong núi diệt khẩu.

Kết giới của ngọn núi xé một khe hở, Tần Tẫn mặt đen như đ.í.t nồi , biểu cảm của như đưa đám, âm trầm đến mức như g.i.ế.c .

Tần Tẫn trông lạnh lùng, cương nghị, xương mày và sống mũi cao mặt đổ bóng, vẻ đáng sợ vô cùng.

Hắn chằm chằm Tô Khanh Dung, âm lãnh : “Sớm muộn gì cũng sẽ g.i.ế.c ngươi.”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com