Xuyên Sách Tiểu Sư Muội Được Dàn Phản Diện Cưng Chiều

Chương 183





Mỗi tưởng tượng đến những chuyện liên quan đến con nhóc , tinh thần của Tô Khanh Dung đều sẽ những cơn đau nhói.

Người thanh niên dựa cửa mà , ánh mặt trời viền theo dáng , cho Tô Khanh Dung trông càng thêm gầy gò, đơn bạc.

Mồ hôi lạnh theo cổ trượt trong vạt áo nơi xương quai xanh.

Hắn đang một điều chỉnh trạng thái của , thì thấy giọng nho nhỏ của cô bé vang lên: “Huynh khỏe ?”

Tô Khanh Dung bừng tỉnh, ngẩng đầu, liền thấy Niệm Thanh đang ôm con chim gỗ mà khắc, bước chân dừng cách đó vài bước. Cô bé lo lắng , đôi mắt ngây thơ trong veo đó dường như thể phản chiếu bộ trò hề của .

“Ta vẫn .” Hắn miễn cưỡng nhếch khóe miệng, giọng chút khàn khàn.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ

“Trông như bệnh .” Niệm Thanh .

Tô Khanh Dung tự giễu mà nhếch khóe miệng: “ , lẽ thế.”

Hắn nghĩ, rốt cuộc đang gì ?

Rõ ràng hôm qua từ chối hòa, kéo giãn cách với cô bé chính là , lạnh mặt cũng là .

Biết bao nhiêu lớn sẽ vì những chuyện nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi mà trở mặt, cả đời bao giờ liên lạc với đối phương. Cũng chỉ trẻ con mới thể hôm qua đối xử tệ, hôm nay thể so đo hiềm khích đây mà trao sự quan tâm chân thành của .

Đầu Tô Khanh Dung càng đau hơn.

Hắn thấy cô bé : “Huynh uống thuốc ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Người thanh niên trả lời, cô bé liền tự lẩm bẩm: “Uống thuốc khổ lắm, khổ lắm, đời chuyện gì khổ hơn uống thuốc .”

Tô Khanh Dung khẽ .

“Em đúng.” Hắn : "Ta cũng thích uống thuốc.”

“Không thích cũng uống chứ ạ.” Cô bé còn quên cổ vũ : "Uống thuốc , bệnh sẽ nhanh khỏi lắm đó.”

Tô Khanh Dung chằm chằm cô bé, bằng giọng khàn: “Khi nào mới khỏi đây?”

Niệm Thanh nghĩ nghĩ, cô bé : “Đến mùa xuân là sẽ khỏi thôi ạ!”

Cô bé ôm con chim nhỏ, tung tăng nhảy nhót, như thể vô tình mà dựa về phía thanh niên.

Thấy Tô Khanh Dung kéo giãn cách như , Niệm Thanh cẩn thận, thử đưa tay .

Tô Khanh Dung gì mà ở đó, một lát , từ từ xổm xuống.

Cách một lớp tay áo, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của Niệm Thanh.

Kết quả là ngày hôm đó, cuối cùng vẫn là Tô Khanh Dung và Niệm Thanh trải qua cùng .

Nói cũng lạ, lớn bình thường khó tiếng chung với một đứa trẻ ba bốn tuổi. Giống như Tề Yếm Thù và Tạ Quân Từ, họ đối với Niệm Thanh, nhưng đó cũng là một loại tình cảm che chở của lớn dành cho trẻ con, là chơi cùng, là dỗ dành.

giữa cô bé và Tô Khanh Dung như . Cho dù Niệm Thanh tuổi còn nhỏ, nhiều chuyện đều hiểu, ví dụ như chơi cờ caro, cô bé vẫn thường xuyên phạm quy vì hiểu luật, hoặc nhầm bàn cờ. Tô Khanh Dung và cô bé thể chơi với một cách hòa hợp.

Ván cờ của họ trông vẻ trẻ con, nhưng Tô Khanh Dung đang dỗ cô bé chơi, mà chính cũng thể tìm thấy niềm vui trong đó.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com