Xuyên Sách Tiểu Sư Muội Được Dàn Phản Diện Cưng Chiều

Chương 182





Trái tim Tề Yếm Thù nghiêng hết về phía cô bé, thể cảm thấy cô bé sai điều gì. Hắn cảm thấy trẻ con thích chạy nhảy lung tung là biểu hiện bình thường, cô bé một ở đây, cũng ai chơi cùng, mỗi ngày chỉ thể lắc trống bỏi, tự trốn tìm trong những căn phòng trống, cô bé cảm thấy nhàm chán là chuyện bình thường.

“Con lời, chỉ là con cái gì, thì nên hết với .” Tề Yếm Thù ôm lấy mặt cô bé, dùng đầu ngón tay lau nước mắt cho cô bé, dịu giọng : "Con gì, đều sẽ cho phép. Không cần lén lút chơi, lỡ như thương thì ?”

Niệm Thanh ngước đôi mắt ngấn nước lên, cô bé lí nhí : “Thật ạ?”

“Thật.” Tề Yếm Thù : "Muốn trượt cầu trượt, lát nữa bản tôn sẽ đưa con .”

Đôi mắt mờ mịt của cô bé lập tức lấp lánh ánh sáng, chỉ là cô bé nhanh rụt đầu .

“Nhị sư cho.” Cô bé chút sợ hãi.

Nhắc đến chuyện , Tề Yếm Thù hận đến ngứa cả răng.

Hắn bảo Tần Tẫn trông trẻ, ai bảo dạy dỗ cô bé? Đến lượt khoa tay múa chân ở đây ?

Quả nhiên là lớn đánh ít , trí nhớ.

“Nó tính là cái thá gì?” Tề Yếm Thù lạnh lùng : "Con cần sợ nó, là nó xen chuyện của khác.”

Tề Yếm Thù an ủi cô bé một hồi, đợi đến khi thấy cảm xúc cô bé bình thường, mới về phía Tô Khanh Dung vẫn luôn im lặng ở cửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ngươi ở đây trông nó , bản tôn tâm sự với lão nhị một chút.” Hắn lạnh lùng .

Sau khi Tề Yếm Thù rời , trong điện một nữa trở yên tĩnh.

Cảm xúc của trẻ con đến nhanh mà cũng nhanh, Niệm Thanh Tề Yếm Thù an ủi, còn sợ hãi nữa, liền nhoài giường chơi đồ chơi.

Tô Khanh Dung dựa cửa, mắt dần dần choáng váng, là vì luận bàn với sư tôn thương, là vì chuyện của Niệm Thanh và Tần Tẫn cho kinh động, mồ hôi mỏng theo trán chảy xuống.

Đôi mắt của thanh niên âm u rõ.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ

Vừa lúc đến, m.á.u của Tô Khanh Dung vì căng thẳng mà gần như đông cứng thể lưu thông.

Hắn trải qua quá nhiều bóng tối, lúc ảo tưởng đều chỉ nghĩ đến dáng vẻ tồi tệ nhất của sự việc. Hắn còn tưởng rằng, còn tưởng rằng Tần Tẫn lỡ tay g.i.ế.c c.h.ế.t cô bé.

Giống như đóa cúc dại điêu tàn trong lòng bàn tay năm xưa.

Cô bé yếu ớt như , mỏng manh như , bất kỳ sức tấn công nào, giữa mấy bọn họ trông thật mềm mại nhỏ bé, phảng phất như một cơn gió cũng sẽ cô bé thương.

Đầu Tô Khanh Dung bắt đầu đau như búa bổ.

Con là một loài tham lam, Tô Khanh Dung chẳng qua chỉ là mấy ngày đây thoáng cảm nhận cảm giác cô bé quan tâm, liền khó thể kiểm soát ý niệm ngừng đến gần cô bé.

Con sâu bọ lớn lên trong bóng tối, khao khát ánh mặt trời, sợ hãi ánh mặt trời, sợ hãi tổn thương đến ánh mặt trời.

Tô Khanh Dung từng trải qua các mối quan hệ bình thường giữa với , càng cách xử lý, cho nên thể lý giải và tiêu hóa tình cảm quan tâm và mong của đối với Niệm Thanh. Điều biến thành một lưỡi d.a.o sắc bén khác, ngừng tra tấn .


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com