Xuyên Sách Tiểu Sư Muội Được Dàn Phản Diện Cưng Chiều

Chương 164





Câu hỏi của cô bé hiểu lầm thành hỏi cô bé thích , điều đánh tan sức mạnh mà Tô Khanh Dung vốn định dùng để hỏi một nữa cho chắc.

Niệm Thanh mon men gần, Tô Khanh Dung theo bản năng lùi một bước. Cô bé thấy , cô bé cũng dừng bước, trông vẻ đáng thương vô cùng.

Cô bé dừng tại chỗ, ngẩng mặt lên, tủi hỏi: “Tam sư ghét Thanh Thanh ?”

“Ta ghét em.” Tô Khanh Dung gần như theo bản năng trả lời. Hắn cúi đầu, đối diện với đôi mắt của cô bé, chút bất lực hỏi: “Tại nghĩ như ?”

Cô bé thấp giọng lẩm bẩm: “Chỉ ở mặt sư hổ, mới vẻ thích em một chút.”

Tô Khanh Dung sững sờ.

Từ đầu tiên ở cùng , quả thực cố tình tỏ chu và ôn nhu mặt Tề Yếm Thù, nhưng hễ rời khỏi tầm mắt của nam nhân đó, Tô Khanh Dung liền tiếp xúc với cô bé, chẳng qua nguyên nhân của hai khác .

Cô bé thế mà… cảm nhận ?

Tô Khanh Dung vốn là khéo ăn nhất trong ba sư , thường xuyên mặt lộ vẻ ôn nhu mỉm , nhưng thể chỉ trong vài câu chọc giận cả Tạ Quân Từ và Tần Tẫn.

hôm nay, đối mặt với ánh mắt tủi của cô bé, nhất thời nên lời, cái gì cũng thể .

Tô Khanh Dung xổm xuống, đây là đầu tiên thẳng mắt cô bé để chuyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ta ghét Thanh Thanh.” Tô Khanh Dung : "Ta chỉ là, chỉ là…”

Thấy giải thích , Niệm Thanh hiểu chuyện mà bổ sung: “Ngại ngùng.”

“ , ngại ngùng.” Nói xong câu đó, Tô Khanh Dung thật sự chút e lệ.

Trước đây lúc gài bẫy hai vị sư , bao giờ gánh nặng tâm lý. hôm nay những lời như với cô bé, cảm giác lương tâm âm ỉ đau.

Niệm Thanh trong sáng và thuần khiết như , cho dù những tiểu xảo của mặt Tề Yếm Thù, nhưng vẫn thèm để ý, vẫn nghĩ về , bên trong là một con âm u, xí đến mức nào.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ

Tô Khanh Dung cụp mắt xuống.

Tinh thần của dường như một vực sâu khổng lồ, luôn chực chờ kéo bóng tối của quá khứ, khiến kiểm soát mà tự phủ nhận bản , thậm chí chỉ tự tổn thương mới thể khiến cảm nhận sự bình tĩnh ngắn ngủi.

Vào khoảnh khắc , phảng phất như trở năm đó, hết đến khác biển hoa do vun trồng, những đóa hoa mà vốn mong đợi và yêu thích nở rộ, nhưng nhận bất kỳ sự giải thoát mãn nguyện nào, lưu chỉ sự tự khinh bỉ sâu sắc.

Cũng giống như bây giờ, Tô Khanh Dung vì hổ thẹn mà một nữa nảy sinh tình cảm tự ti, tấm lưới vực sâu nhanh chóng kéo . Tô Khanh Dung dường như thể thở , chỉ thể mặc cho nó lôi về bóng tối, tiếp tục bắt đầu một vòng tuần ác tính.

lúc , cảm giác cô bé đến gần.

Tô Khanh Dung ngơ ngác ngẩng đầu, liền thấy Niệm Thanh từ lúc nào đến gần hơn nhiều. Cô bé nhón chân, cố gắng sờ lên đỉnh đầu , như là đang an ủi .

“Ôm một cái.” Sau đó, cô bé lùi một chút, vươn hai tay .


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com