Xuyên Sách Tiểu Sư Muội Được Dàn Phản Diện Cưng Chiều

Chương 141





Hắn sợ Tề Yếm Thù nổi giận, dù thì nam nhân vẫn thường xuyên nổi giận. Tề Yếm Thù đột nhiên bình tĩnh và dửng dưng như , giọng bộc lộ sự thất vọng, ngược Tô Khanh Dung hoảng hốt.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ

“Sư tôn, tử thật sự sai .” Tô Khanh Dung vội vàng : "Con hại cô bé, con ngu ngốc như , chỉ là… chỉ là cô bé chạm tay con, tử nhất thời căng thẳng…”

Hắn năng lộn xộn, giống như đang bao biện.

Chẳng qua Tề Yếm Thù hiểu rõ tật của tên tử , từ lời giải thích đứt quãng của , thể xác định đúng là chỉ ngoài ý .

Một thông minh như Tô Khanh Dung, ai dạy mà thể chằm chằm cấm chế song sắt tự giải , quả thực nên phạm chuyện ngu xuẩn như .

Nếu thật sự g.i.ế.c Niệm Thanh, e rằng cũng sẽ một cách kín kẽ, đến mức bắt quả tang.

Chẳng qua đầu óc Tô Khanh Dung vấn đề, Tề Yếm Thù cũng thể xác định Tô Khanh Dung còn ý định thực sự hại cô bé , liền nhân chuyện để gõ một phen.

Thấy sợ hãi đến mặt còn giọt máu, Tề Yếm Thù mới lạnh nhạt : “Được , cút . Quay về bản tôn sẽ tìm ngươi tính sổ .”

Nghe Tề Yếm Thù , Tô Khanh Dung mới thở phào nhẹ nhõm, hành lễ lui xuống.

Trở động phủ ở sườn núi của , Tô Khanh Dung dựa lưng vách đá, từ từ xuống đất. Hắn cúi đầu, mái tóc dài xõa xuống từ vai.

Tô Khanh Dung đưa hai tay , ống tay áo từ cánh tay tuột xuống đến khuỷu tay, để lộ vô vết sẹo uốn lượn, khô héo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tay trái đặt lên cánh tay , thúc giục linh lực, cánh tay trong khoảnh khắc ngắn ngủi khôi phục vẻ mịn màng bình thường, nhưng chẳng bao lâu, làn da lập tức teo trở về nguyên dạng già nua xí.

Tô Khanh Dung ngẩng đầu lên, dựa tường khẽ , nụ chút vặn vẹo, vẻ ngoài tuấn mỹ ôn nhuận vẻ gì đó đáng sợ.

Hắn lấy một con d.a.o găm, hết đến khác rạch cánh tay .

“Ghê tởm ? Ghê tởm ? Ghê tởm ……”

Trong động phủ chật hẹp, ngừng vang lên tiếng lẩm bẩm khe khẽ của Tô Khanh Dung.

Tề Yếm Thù trở trong điện, liền thấy cô bé đang ở một góc trường kỷ, cúi đầu chơi con chim gỗ mà Tô Khanh Dung để .

Trên chiếc trường kỷ, hình Niệm Thanh nhỏ bé, nhưng mang đến cho một cảm giác yên , bình thản đến lạ.

Nam nhân cất bước tiến lên. Niệm Thanh ngẩng đầu thấy tới, cô bé bèn ôm con chim nhỏ, nhích từng chút, từng chút một sang bên cạnh, còn lưng về phía .

Tề Yếm Thù xuống ở phía bên , cách giữa hai rộng đến mức thể cho thêm một nữa xuống.

Nam nhân bóng lưng của cô bé, gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng, cương nghị đầu tiên xuất hiện vẻ do dự.

Hắn khẽ nghiêng , dịu giọng : “Niệm Thanh, đói ? Ăn cơm ?”

Nếu ba tên tử còn của mặt ở đây, thấy Tề Yếm Thù thể dùng giọng điệu dỗ dành, lấy lòng như để chuyện, chỉ sợ sẽ kinh ngạc đến rớt cả cằm.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com