Người bên cạnh giải thích một hồi, nhưng vẫn nửa tin nửa ngờ.
“Bảo nó ngẩng đầu lên, bổn thiếu gia cho kỹ.” Thiếu niên .
Hắn dứt lời, tên tùy tùng bên cạnh lập tức tiến lên, dùng chuôi kiếm xuyên qua khe hở song sắt, nâng mặt Tô Khanh Dung lên.
Thiếu niên trong nhà giam m.á.u thịt bầy nhầy, chỉ khuôn mặt là hảo tì vết.
Tuy má cũng dính những vết m.á.u khô, nhưng vẫn thể ngũ quan của tuấn mỹ tinh xảo. Trong một nơi dơ bẩn thế , ngược một vẻ mong manh dễ vỡ.
Những thiếu gia chủ đều hít một .
Ngày thường họ chỉ lo lấy m.á.u cắt thịt, thế mà từng để ý Mười Tám một dung mạo xinh đến .
Thiếu gia Ngô gia nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, lúc thấy những đáng lẽ vây quanh đều đang chằm chằm mặt Tô Khanh Dung, trong lòng lập tức bất mãn.
Bề ngoài thể hiện , mà giả nhân giả nghĩa : “Thật đáng thương, các ngươi thể đối xử với nó như ?”
Thiếu niên cúi , bàn tay non mịn của cầm một chuỗi ngọc, theo động tác của mà kêu lách cách.
Hắn nhẹ giọng : “Mười Tám, ngươi gì ? Nói cho bổn thiếu gia , bổn thiếu gia nhất định sẽ thực hiện cho ngươi.”
Tên tùy tùng thu chuôi kiếm, đầu Tô Khanh Dung vô lực gục xuống.
Đôi môi còn huyết sắc của chậm rãi mấp máy, bên ngoài đều đang xem kịch vui, rốt cuộc sẽ đưa yêu cầu gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nếu tự do, đó sẽ là một trò lớn, đúng là điều mà thiếu gia Ngô gia để chế nhạo .
Trong nhà giam, nín thở, đều đang lắng thiếu niên gì.
Họ liền thấy Tô Khanh Dung yếu ớt phun một chữ.
Hoa.
Mọi đều sững sờ, ngờ cầu tự do, cầu ăn uống, mà hoa?
Thiếu gia Ngô gia ngẩng đầu, nhướng mày : “Ngẩn đó gì, , vườn hái hoa .”
Người phía lệnh, vội vàng chạy khỏi địa lao, chẳng mấy chốc ôm về một bó hoa mới hái. Hạ nhân tự nhiên thể vì Tô Khanh Dung mà hái những bông hoa chủ nhân chăm sóc tỉ mỉ trong vườn, nên cũng chỉ hái những đóa hoa mọc dại.
Những đóa hoa cánh đỏ nhụy đen li ti, là loại hoa chỉ mọc mùa thu.
Thiếu gia Ngô gia nhận lấy, như đưa cho Tô Khanh Dung, nhưng khi còn cách nhà lao một , bèn buông tay, những đóa hoa rơi lả tả đất.
“Ai da, cầm chắc .” Thiếu gia Ngô gia nhạt: "Đành để Mười Tám tự nhặt .”
Tô Khanh Dung ngẩng cằm lên, bàn tay m.á.u thịt bầy nhầy của chậm rãi vươn khỏi song sắt, để một vệt m.á.u thật sâu mặt đất.
Vừa mới duỗi đến chỗ bông hoa, thiếu gia Ngô gia dùng một chân đạp lên mu bàn tay .
“Bàn tay ghê tởm như , cũng xứng cầm hoa ?” Thiếu gia Ngô gia nghiền đế giày, một cách trẻ con mà tàn nhẫn, độc địa : “Nhìn ngươi một cái khiến bổn thiếu gia thấy buồn nôn , đời còn ai xí và ghê tởm hơn ngươi ?”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Hắn cúi xuống, từng chữ một: “Ngươi chỉ xứng súc sinh, thối rữa trong vũng bùn !”