Xuyên Sách Tiểu Sư Muội Được Dàn Phản Diện Cưng Chiều

Chương 134





Ban đầu, những đó lấy m.á.u của là để cứu chữa cho vị thiếu gia chủ ốm yếu bệnh tật của gia tộc. Dần dần, đây trở thành một mối ăn, một mối ăn lớn giúp cho thế gia Ngô thị vô danh kiếm bộn tiền, từ đó bước chân Thương Minh của các thế gia.

Không một ai coi Tô Khanh Dung gì.

Trong mắt họ, là hàng hóa, là một con súc sinh mặc cho xâu xé.

Trong những ngày tháng phi nhân tính kéo dài, Tô Khanh Dung trở nên chai sạn. Hắn như một cái xác hồn lay lắt, trừ những lúc quá đau đớn, thậm chí bao giờ chuyện, im lặng tiếng, như thể chết.

Cứ cách hai ngày, sẽ mang đến đan dược và thức ăn đơn giản. Cơ thể Tô Khanh Dung quá mức suy yếu, cần dùng đan dược và thức ăn để cầm cự. Thứ mang đến thường xuyên là nước lã và cơm thừa của hạ nhân trong thế gia ngày hôm đó.

Đồ ăn mang đến buổi sáng, thường đến nửa đêm mới thiếu niên chậm rãi kéo trong nhà giam.

Những ngày tháng phẳng lặng như mặt hồ thỉnh thoảng cũng bất ngờ. Vào một đêm nọ, Tô Khanh Dung kéo khay thức ăn qua khe hở của song sắt, mới phát hiện đáy bát và chén, giấu một nhành cúc dại đang nở rộ.

Loại hoa thường mọc đầy khắp nơi trong giới Tu Tiên mùa xuân, hèn mọn nhưng sức sống mãnh liệt.

Giống hệt như .

Ngón tay thiếu niên nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa, chẳng mấy chốc, bông cúc m.á.u tay nhuộm đỏ, và nhanh chóng tàn úa.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tô Khanh Dung dùng đầu ngón tay cẩn thận ngắm nó hồi lâu, mới nhẹ nhàng đặt đóa hoa tàn góc tường.

Vào khoảnh khắc đó, chút hối hận. Nếu vội vàng chạm nó, lẽ đóa hoa còn thể sống thêm vài ngày, chứ c.h.ế.t nhanh như .

Nhà giam âm u tử khí vì đóa hoa tươi mà bừng sáng trong chốc lát, nhanh chóng chìm bóng tối.

Ngày tháng trôi qua quá lâu, Tô Khanh Dung thể từ tiếng bước chân mà phận của đến.

Hôm nay, một tiếng bước chân xa lạ truyền đến từ bên ngoài, theo là một loạt tiếng bước chân hỗn loạn.

Thiếu niên đang sấp đất, hàng mi khẽ run, ngước mắt lên, thấy một thiếu niên trạc tuổi đang tới từ cuối hành lang. Hắn mặc áo gấm ngọc bào, miếng ngọc bội quý giá bên hông theo bước chân của chủ nhân mà vang lên lanh canh, mang theo một vẻ kiêu căng ngạo mạn của kẻ nuông chiều.

Phía , là nhiều lớn vẻ mặt lo lắng, vài Tô Khanh Dung nhận , vài thì từng thấy.

“Đây là mà phụ đến ?” Thiếu niên dừng bước nhà giam, xuống Tô Khanh Dung, hứng thú nhướng mày.

“Vâng, thưa thiếu gia chủ, đây chính là cây hái tiền của chúng .” Một nam nhân trung niên bên cạnh nịnh nọt: "Nó tên là Mười Tám, chính là cái tên để cầu cho chúng tiền như nước đó ạ.”

Thiếu gia chủ Ngô gia xổm xuống xem cho kỹ, nhưng phía ngăn .

“Thiếu gia chủ, ngài cẩn thận một chút, m.á.u của Mười Tám độc, đừng để thương.”

“Đã độc, chữa khỏi bệnh cho bổn thiếu gia?” Thiếu niên nhíu mày hỏi, vẻ mặt rõ ràng tin.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com