Ánh mặt trời rực rỡ như thiêu đốt chiếu xuống, nhưng thứ nó soi rọi lại chỉ là một thị trấn hoang tàn và tiêu điều.
Hứa Thuật và Viên Quảng đứng trước cổng thị trấn, thoáng chần chừ, không bước vào ngay.
Bởi vì họ đã thấy rõ giữa con đường trong trấn, khắp nơi đều là những người không rõ còn sống hay đã c.h.ế.t nằm la liệt.
Tất cả đều giống nhau: gầy gò đến mức đáng sợ, như thể toàn bộ m.á.u thịt đã bị rút sạch, chỉ còn lại một lớp da mỏng căng lên khung xương nhô ra.
Lác đác có người còn động đậy được một chút, nhưng cũng chỉ là cử động rất nhỏ ví dụ như nhấc nhẹ một cánh tay lên, rồi lại buông xuống.
Một vài người gần cổng trấn khi nhìn thấy Hứa Thuật và Viên Quảng, đôi mắt trống rỗng tuyệt vọng lập tức lóe lên ánh sáng, như thể lại được tiếp thêm sinh khí, liền bốn chân chạm đất, bắt đầu bò về phía hai người!
Chỉ là…
Sức lực ấy đến nhanh, nhưng cũng cạn nhanh.
Chưa bò được đến hai mét, họ đã lần lượt ngã gục xuống đất, không dậy nổi nữa.
Một người trong đó nằm gần Hứa Thuật, đầu vùi trong đống chất bẩn, cố ngẩng lên, đưa tay phải khô quắt đầy run rẩy về phía cậu, miệng mấp máy như đang muốn cầu cứu.
Không có lấy một âm thanh nào phát ra.
Nhưng cho dù không nghe thấy, Hứa Thuật vẫn hiểu quá rõ đó là một lời cầu xin.
Chỉ là… làm sao mà cứu?
Dù hiện tại thể trạng của cậu và Viên Quảng vẫn ổn, nhưng đó chỉ là tạm thời. Chính họ cũng chưa chắc sống nổi, lấy gì mà cứu người khác?
“Khốn thật…”
Viên Quảng không nhịn được khẽ chửi, quay mặt đi, giọng nghẹn lại:
“Trò chơi khốn nạn gì thế này… So với mấy game thần quái còn ác hơn! Nhìn tình hình thế này, có khi tụi mình cũng sắp bị đói c.h.ế.t giống họ thôi!”
Hứa Thuật cúi đầu trầm mặc một lát, rồi khẽ nói:
Nam Cung Tư Uyển
“Trò chơi sẽ không tạo ra cục diện chắc chắn phải chết. Nhất định sẽ có cách để kiếm được đồ ăn. Chúng ta cứ vào trong trấn xem sao.”
Thực ra, đám người hấp hối kia còn khiến họ khiếp sợ hơn cả những t.h.i t.h.ể lúc trước.
Nhìn xác chết, họ chỉ cảm thấy tiếc nuối, bất lực, thậm chí có chút ghê tởm khi thấy phần tay chân bị cụt hay nội tạng lộ ra.
Nhưng những người chưa c.h.ế.t hẳn kia tuy trông chẳng khác nào xác sống lại vẫn tràn ngập khao khát sống sót.
Ánh mắt khẩn cầu, tuyệt vọng nhưng vẫn kiên cường ấy khiến Hứa Thuật không dám nhìn thẳng lấy một giây.
Sau khi chuẩn bị tâm lý, hai người cắn răng bước vào thị trấn.
Trên đường là đủ loại rác rưởi chất đống. Những sạp hàng hai bên đã vỡ vụn từ lâu, chẳng biết bị đập phá từ khi nào.
Hai người còn chú ý thấy, cửa ra vào và cửa sổ của các căn nhà đều mang dấu vết bị đập phá, hoặc c.h.é.m mạnh.
Hứa Thuật cúi xuống nhặt một tờ giấy rơi dưới đất. Trên đó viết vài dòng chữ phồn thể bằng bút lông. Sau một lúc nhìn kỹ, cậu cũng hiểu sơ nội dung.
“Trước đây nơi này từng xảy ra chiến sự.” Hứa Thuật nói. “Trên giấy viết rằng dân chúng phải ngoan ngoãn nghe lệnh, không được phản kháng. Có vẻ quân địch đã đánh hạ thành trì lân cận và chiếm đóng khu vực này.”
Viên Quảng ghé mắt nhìn qua, cau mày:
“Lịch sử mấy trận nạn đói nghiêm trọng, gần như đều liên quan đến chiến tranh cả.”
Thường thì sau loạn lạc sẽ là hạn hán, châu chấu, mất mùa… lương thực thiếu hụt, người dân đành phải đào rễ cỏ vỏ cây mà ăn. Mà khi ngay cả những thứ đó cũng cạn sạch, họ sẽ chuyển sang ăn đất Quan Âm.
“Đất Quan Âm” thực chất là cao lanh loại đất trắng như bột mì, ăn vào tạo cảm giác no, nhưng cơ thể không thể tiêu hóa. Trong cơn đói khát, người ta thậm chí còn đánh nhau sống c.h.ế.t chỉ để giành được ít đất đó.
Có lẽ thị trấn này cũng từng chịu chiến loạn, rồi sau đó gặp luôn thiên tai, nên mới thành ra thế này.
Hứa Thuật gấp tờ giấy lại, giữ bên mình, rồi cùng Viên Quảng đi một vòng quanh thị trấn.
Càng vào sâu, xác người nằm la liệt càng ít, đến một đoạn thì gần như không còn ai.
Cảm giác có gì đó là lạ. Tại sao tất cả đều nằm ngoài rìa thị trấn?
Hứa Thuật nhíu mày, đang định hỏi Viên Quảng, thì đột nhiên "kẽo kẹt" một tiếng mở cửa khẽ vang lên phía trước.
Theo phản xạ, cả hai lập tức nép vào hai bên cửa hàng gần đó, giấu mình trong bóng tối.
Tiếng bước chân vang lên chậm rãi, nặng nề đang tiến dần về phía họ.
Hứa Thuật và Viên Quảng liếc nhau qua con đường, không cần nói cũng hiểu ý, cả hai đồng loạt rút lui thêm một đoạn, tìm chỗ kín hơn để ẩn nấp.
Bóng người kia bước ngang qua, không dừng lại, cũng không có vẻ đang tìm ai.
Hứa Thuật thở ra một hơi, rồi rón rén ghé sát cửa, thò đầu nhìn ra.
Đó là một người đàn ông mặc đồ tang màu xám thô.
Điều khiến Hứa Thuật bất ngờ là trông anh ta khá khỏe mạnh.
Ít nhất là so với đám người nằm ngoài kia, cơ thể anh ta chỉ hơi gầy một chút, nhưng vẫn còn giữ được dáng người bình thường.
Tại sao lại như vậy? Nếu anh ta cũng là dân thị trấn này, thì không lý nào lại khác biệt lớn đến thế.
Chẳng lẽ anh ta không phải NPC, mà là người chơi?
Hứa Thuật quay đầu nhìn Viên Quảng, thấy cậu ta cũng đang nhìn lại với ánh mắt nghi hoặc. Viên Quảng ra hiệu, như muốn hỏi:
“Gọi anh ta lại chứ?”
Hứa Thuật suy nghĩ một chút, rồi khẽ lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tốt nhất vẫn nên quan sát thêm đã đến cả tình hình thế giới này rốt cuộc thế nào, họ còn chưa hiểu rõ.
Ngay khi cậu nghĩ vậy, người đàn ông kia bỗng nhiên dừng bước.
Anh ta đứng lại trước một cư dân thị trấn trông như đã c.h.ế.t nhưng vẫn chưa thật sự tắt thở. Cúi xuống nhìn chằm chằm người nọ một lúc, rồi chậm rãi khom lưng, vươn tay nắm lấy hai cánh tay khô quắt của người đó, sau đó… nhấc lên, vác thẳng lên vai.
Anh ta xoay người, bước đi.
Hứa Thuật lập tức nép mình sâu hơn vào trong tiệm, lén nhìn từ sau tấm cửa, trong lòng không khỏi nảy sinh nghi vấn:
Anh ta định làm gì? Tại sao lại khiêng người kia đi? Nhìn kỹ như vậy rồi mới vác lên, chẳng lẽ là để ăn?!
Đúng lúc ấy, một tiếng mở cửa rất khẽ vang lên từ hướng người kia vừa bước đến.
Tiếng bước chân cũng lập tức biến mất sau cánh cửa vừa hé mở.
Hứa Thuật cẩn thận thò đầu nhìn theo chỉ thấy từ một căn tiệm bên cạnh, một bà lão gầy yếu lảo đảo bước ra, vừa đi vừa vịn vào tường, vươn bàn tay khô quắt về phía người đàn ông kia.
Người đàn ông dừng lại một chút, rồi “bịch” một tiếng thả người đang vác trên vai xuống đất, sau đó từ túi bên hông lấy ra một nắm gì đó, dúi vào tay bà lão.
Bà ta nhìn đống đồ, khuôn mặt già nua lộ ra một nụ cười quái dị đến rợn người, gật đầu rồi lảo đảo quay trở lại trong phòng.
Người đàn ông thì phì một tiếng khinh bỉ, lại vác xác lên vai, tiếp tục rời đi.
Chắc chắn là một NPC.
Hứa Thuật gật đầu với Viên Quảng lúc này chính là thời điểm thích hợp.
Viên Quảng hiểu ý, cả hai đồng loạt lao ra, một trước một sau chặn giữa đường.
Người đàn ông kia bị dọa cho hoảng hốt, hét lên một tiếng, lùi vội hai bước, làm cái xác trên vai cũng rơi phịch xuống đất.
Người kia vẫn còn sống, nhưng sau hai lần bị quăng mạnh, vẫn chẳng phát ra được tiếng động nào.
Hứa Thuật liếc qua hắn, rồi rút vũ khí ra, nhắm thẳng về phía trước mặt người đàn ông kia, trầm giọng nói:
“Bọn tôi không có ý gây thương tích, chỉ muốn hỏi vài chuyện. Chỉ cần anh ngoan ngoãn trả lời, hỏi xong sẽ thả anh đi.”
Người đàn ông liếc nhìn phía sau thấy Viên Quảng chắn lối, biết mình không còn đường chạy, đành hoảng loạn gật đầu, khàn giọng nói:
“Được… được…”
Hứa Thuật hỏi về tình hình nơi đây, và những gì anh ta kể lại hầu như đúng như những gì họ suy đoán.
Do chiến tranh, dân chúng không thể canh tác, mùa vụ chưa thu hoạch được gì thì đã gặp nạn hạn hán kéo dài. Cả vùng không còn gì để ăn.
Tệ hơn nữa, quân chiếm đóng lại còn cướp cả chút lương thực cuối cùng của dân.
Thế là sự việc mới trở nên thê thảm như hiện tại.
Viên Quảng nghi ngờ hỏi:
“Anh vác người đó về làm gì? Định ăn thịt người à?”
Người đàn ông mặt tái đi, vội vàng lắc đầu, giọng lạc hẳn:
“Không… không phải người… là dê! Dê hai chân! Tôi chỉ… tôi chỉ muốn ăn thịt dê thôi! Tôi không ăn người! Không ăn người!!”
Hắn càng nói càng kích động, hét lên vài câu thì giọng đã khản đặc đến méo mó.
Hứa Thuật nghe mà trong lòng ngổn ngang.
Ai cũng biết ăn thịt người là sai, nhưng trong một hoàn cảnh tận cùng như thế này… ai có đủ tư cách để phán xét điều gì đúng, điều gì sai?
Cậu thở dài, nói nhỏ:
“Bình tĩnh, bọn tôi không quản chuyện đó. Tôi chỉ muốn hỏi thêm một điều, hỏi xong anh có thể đi, mang cả… dê của anh theo cũng được.”
Người đàn ông nghe vậy mới dần dịu lại, gật đầu như gà mổ thóc:
“Cậu, cậu hỏi đi.”
“Nạn đói này chắc không lan ra toàn quốc chứ? Anh biết tình hình những nơi khác không? Tại sao không ai rời khỏi đây?”
Người đàn ông sững người, ánh mắt dần trở nên trống rỗng, lắc đầu:
“Nơi khác cũng giống vậy thôi. Trừ phi lên phía Bắc nhưng xa lắm, xa lắm muốn đi mất hơn một tháng. Không có đồ ăn, lấy gì mà đi…”
Hứa Thuật nghe đến đó, sắc mặt trầm hẳn xuống.
Nếu tình hình như thế thật… thì đám người chơi như họ, làm sao có thể đi được đến nơi xa như vậy?
Vậy còn thức ăn? Ở đâu ra đây?
Chẳng lẽ người chơi cũng phải ăn “dê” như vậy?
Hứa Thuật liếc qua những người nằm la liệt dưới đất, vừa tưởng tượng đến chuyện phải ăn họ là dạ dày đã lập tức cuộn lên vì buồn nôn.
Dù sao thì, ít nhất trước khi rơi vào tuyệt cảnh, bắt người chơi ăn thịt người là chuyện không ai làm nổi.
Không moi thêm được thông tin gì từ người đàn ông kia, Hứa Thuật nghiêng đầu ra hiệu cho hắn rời đi. Đợi đến khi hắn khuất bóng, cậu mới quay sang nói với Viên Quảng:
“Trước cứ loanh quanh trong trấn xem đã. Nếu đợi thêm một lúc mà vẫn không thấy người chơi nào khác đến, thì bọn mình rời khỏi đây. Biết đâu còn có thể kiếm được gì ăn.”
Viên Quảng thở dài bất lực:
“Không biết dọc sông có thứ gì sống sót không, tôm cá hay ít giun cũng được. Nếu không thì phải lội ra đó đào thử xem. Nhân tiện lọc chút nước sạch, chứ c.h.ế.t khát thì đúng là bó tay.”
Cả hai tìm được hai cái thùng gỗ nhỏ từ một căn phòng trống, rồi ra cửa trấn ngồi đợi khoảng hai tiếng đồng hồ.
Đợi mãi vẫn chẳng thấy ai đến. Cuối cùng, họ nhặt một cây gậy đốt cháy còn sót lại, viết vài dòng để lại lời nhắn dán lên cột gỗ ở cổng trấn, rồi rời khỏi đó, men theo con đường dọc sông.
Dòng sông chạy dọc bên ngoài thị trấn, có vẻ như nơi này vốn được xây dựng dựa theo hướng dòng chảy. Ở đầu bên kia còn có cả một khu ruộng rộng lớn, nhưng giờ tất cả đều nứt toác như bị hạn cháy đất, không còn nổi một mẩu cỏ, chứ đừng nói là lương thực.