Điều đầu tiên Hứa Thuật để ý thấy là quần áo trên người cậu đã thay đổi, giờ đây là một bộ trường bào cổ trang rách nát tả tơi!
Trên áo có không ít miếng vá, vốn dĩ hẳn là màu trắng, nhưng giờ đã bẩn đến mức hóa đen. Tệ hơn nữa, từ bộ đồ ấy còn bốc lên mùi chua hôi kỳ dị, xộc thẳng vào mũi.
Khi cúi đầu nhìn xuống trong cơn hoảng hốt, Hứa Thuật phát hiện một lọn tóc dài đen nhánh buông xuống từ vai mình.
Không chỉ dính dầu, mà còn thắt nút nữa kìa.
Cậu đưa tay sờ đầu, chạm phải kiểu búi tóc quen mắt của mấy gã cổ đại thường thấy trong phim. Cảm giác… không ổn lắm.
Nói cách khác, bối cảnh trò chơi lần này là thời cổ?
Mà nhìn cái tạo hình của mình… Hứa Thuật giật giật khóe miệng, cười khổ: Đừng nói cậu vào vai một tên ăn mày nhé?
Nhưng chuyện đó chưa phải điều quan trọng nhất. Quan trọng là nơi này chỉ có mình cậu.
Một vùng đất rộng lớn trống trải, phải bằng cả một sân vận động, thậm chí còn rộng hơn. Phóng mắt nhìn khắp nơi cũng không thấy ai, đến cả Quý Xuyên cũng không ở đây.
Không lẽ là nhiệm vụ cá nhân? Có thể những người chơi khác cũng bị truyền tống tách riêng ra giống mình, chắc chắn sau đó sẽ có điểm tập hợp lại.
Không nghĩ nhiều nữa, Hứa Thuật bắt đầu quan sát xung quanh.
Chỗ này có gì đó rất kỳ lạ rộng lớn thế này, thoạt nhìn chẳng giống đồng ruộng, nhưng lại gần như không có lấy một ngọn cỏ xanh.
Ngược lại khắp nơi toàn là dấu vết bị người ta đào xới.
Họ đã từng đào cái gì ở đây? Chẳng lẽ có bảo tàng?
Ánh mắt Hứa Thuật quét về phía xa, thấy một dãy đồi núi nhấp nhô nối liền, bên trái còn có một con đường lớn kéo dài.
Cậu nghĩ ngợi một chút, liền vén vạt áo nhét vào đai lưng, nhắm hướng dãy núi mà chạy.
Nhưng ngay khi còn đang chạy được nửa đường âm thanh hệ thống đột ngột vang lên:
“Chào mừng người chơi đến với trò chơi 【Thiên Đường】. Mục tiêu của lần chơi này: Sống sót trong vòng mười ngày.”
Tim Hứa Thuật trầm xuống.
Nhiệm vụ là sống sót, mà còn phải sống tới mười ngày cơ đấy…
Đúng rồi, hệ thống vừa rồi nói là “các người chơi”, vậy tức là ngoài cậu ra chắc chắn còn có người khác nữa.
Hứa Thuật tiếp tục chạy về phía đồi núi, trèo lên chỗ cao nhất, nhìn ra xa.
Không thấy một bóng người nào xung quanh, nhưng ở đằng xa cậu mơ hồ nhận ra vài kiến trúc giống như nhà cửa.
Lúc này cậu mới phát hiện cái “con đường” ở bên trái, thực chất là một con sông.
Chỉ là, gần như không còn chút nước nào trong đó.
Hứa Thuật quay đầu nhìn lại vùng đất đầy dấu tích bị đào xới, trong đầu lập tức hiện lên một đáp án rõ ràng:
Nạn hạn hán hay nói đúng hơn, là nạn đói.
Một kiểu thảm hoạ từng được mô tả bằng câu “Rễ cỏ vỏ cây, lục soát đến cùng cũng không còn gì để ăn”.
Không có gì lạ khi đây lại là một trò chơi sinh tồn.
Trong hoàn cảnh dân chạy nạn đã đào sạch cả rễ cỏ mà ăn như thế này, bọn họ những người chơi vừa bị ném vào khả năng đến cọng cỏ cũng không tìm ra được.
Nam Cung Tư Uyển
Sống sót mười ngày liệu có thể không?
Hứa Thuật nhớ lại lần trước trong trò chơi tám gian phòng, chỉ hai ngày không có nước đã khiến cậu suýt c.h.ế.t khát. Lần này dù may mắn có chút nước, nhưng nếu không có cái gì để ăn thì cũng chẳng sống được bao lâu.
Nỗi lo càng lúc càng nặng nề, Hứa Thuật hít sâu một hơi, ánh mắt dừng lại nơi mấy căn nhà ở phía xa.
Nếu những người chơi không bị phân tán quá rộng, có thể họ cũng đang quanh quẩn ở khu vực gần đó. Nếu không gặp ai trên đường, thì khả năng cao là họ đều hướng đến cái thôn có đông người kia.
Chỉ cần đến được chỗ đó, chắc chắn có thể gặp được người khác.
Hứa Thuật lại nhìn quanh một lượt, xác nhận không có ai, bèn cắn răng quay đầu bước đi.
Đi được một đoạn, tóc dài bắt đầu vướng víu khó chịu. Cậu liền rút ra vũ khí, cắt gọn lại thành một túm đuôi ngựa ngắn ngủn, quả nhiên thoải mái hơn hẳn.
Cậu đi men theo lòng sông. Trên nền bùn còn ẩm ướt, có vô số dấu chân người để lại, nhìn qua thì hẳn là đến múc nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dòng sông tuy không hoàn toàn cạn khô, nhưng nước còn lại chỉ là những vũng nhỏ đục ngầu đen kịt, nhìn chẳng khác gì nước cống. Có lẽ nếu đào sâu một chút bằng dụng cụ, vẫn có thể gom được nước uống.
Ít ra… cũng chưa đến mức c.h.ế.t khát. Điều đáng sợ hơn là: c.h.ế.t đói.
Vừa đi, Hứa Thuật vừa cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh. Cậu nhận ra tất cả những nơi mình đi qua đều giống hệt khu vực ban đầu chẳng có lấy một nhành cỏ xanh, chỉ toàn là những vết tích bị đào bới khắp nơi.
Khoảng mười phút sau, cậu nhìn thấy cái xác đầu tiên.
Thi thể đó gầy như que củi, toàn thân ngoài lớp da mỏng dính ra thì chỉ còn xương cốt. Hai cái chân gầy đến mức so với cánh tay của Hứa Thuật còn nhỏ hơn cả một nửa.
Thế nhưng bụng của cái xác ấy lại trướng to bất thường.
Đó là biểu hiện khi ăn phải “đất Quan Âm”.
Thứ đó khi mới ăn vào có thể giúp no bụng, nhưng cơ thể con người không hấp thụ được, nó sẽ tích tụ lại trong dạ dày, không thể tiêu hoá, không thể bài tiết. Lâu ngày, bụng phình to, chèn ép nội tạng… chưa đến mười ngày đã chết.
Hứa Thuật từng đọc trong lịch sử về những vụ nạn đói tương tự bi kịch đó là có thật, và nó từng xảy ra không chỉ một lần.
Nhưng đây lại là lần đầu tiên Hứa Thuật tận mắt chứng kiến cảnh tượng ấy.
Cậu chưa từng thấy một cái c.h.ế.t nào khiến người ta đau lòng đến vậy.
Thi thể kia co quắp lại, môi mấp máy hé mở, đầu ngửa lên, giống như đang dùng ánh mắt tuyệt vọng mà chất vấn bầu trời: Tại sao… tại sao lại bắt họ phải chịu đựng đau khổ đến mức này?
Hứa Thuật không dám nhìn thêm, vội vàng tăng tốc bước chân.
Nhưng một khi đã có cái đầu tiên thì những cái thứ hai, thứ ba cũng bắt đầu xuất hiện.
Càng tiến gần về phía cụm kiến trúc phía trước, t.h.i t.h.ể ven đường cũng càng lúc càng nhiều.
Mỗi t.h.i t.h.ể đều gầy guộc đến biến dạng, da bọc xương, gần như không còn hình người.
Nhưng chúng lại không hoàn toàn giống nhau.
Có t.h.i t.h.ể mất một cánh tay, hoặc một cái chân mà kỳ lạ là xung quanh lại không hề thấy phần thân thể bị đứt đâu cả. Chúng đã đi đâu?
Thậm chí Hứa Thuật còn tận mắt trông thấy một con ch.ó đói xương xẩu đang cắm đầu cắn xé t.h.i t.h.ể dưới đất.
Khi phát hiện có người, con ch.ó lập tức ngoạm lấy một cánh tay, lủi thẳng vào bụi rậm.
Nơi này… thực sự là địa ngục trần gian.
Hứa Thuật đang định bước nhanh rời đi, thì đột nhiên nghe thấy âm thanh loáng thoáng từ xa vọng lại.
Cậu đảo mắt nhìn quanh, rồi nhanh chóng phát hiện ở bờ sông bên phải, có người đang vẫy tay với mình.
Người kia thấy cậu quay lại, liền cất giọng lớn tiếng gọi:
Cả hai men theo bờ sông, cuối cùng đứng đối diện nhau, chỉ cách một con sông cạn bùn lầy ở giữa.
Lòng sông ướt nhẹp, bùn đất đặc quánh. Nếu bước vào thì thể nào giày dép cũng sẽ nặng trịch và lấm lem, nên cả hai chỉ ăn ý dừng lại mỗi người một bờ.
Người chơi kia thở hổn hển nói:
“Cuối cùng cũng gặp được một người chơi! Suốt dọc đường đến đây, tôi suýt nữa bị mấy thứ kia dọa chết. Cậu cũng thấy rồi đấy, khắp nơi toàn là thi thể…”
Hứa Thuật cười khổ:
“Xem ra lần này chúng ta phải lo chuyện cái ăn rồi.”
Người kia thở dài:
“Bên kia có một thị trấn, chắc tụi mình nên đến đó. Có thể người chơi khác cũng đang hướng về phía đó, dù chưa chắc chắn, nhưng nhìn quy mô thì chắc là một trấn nhỏ. Nếu chỉ là thôn thì đâu có nhiều nhà như vậy. À, tôi tên Viên Quảng, còn cậu?”
“Hứa Thuật.”
Có người đồng hành, cảm giác nặng nề trong lòng Hứa Thuật cũng nhẹ đi phần nào.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, dọc đường lại tiếp tục bắt gặp thêm vài cái xác.
Cuối cùng họ cũng đến được vùng ngoại ô của thị trấn.