Đây là một không gian có kết cấu giống hình chữ “Hồi” (回) một đại sảnh ở giữa, bốn phía mỗi cạnh đều có hai căn phòng.
Nhìn từ bên ngoài, tám cánh cửa phòng này giống hệt nhau, như được sao y từ cùng một khuôn mẫu. Có thể đoán rằng nội thất bên trong cũng chẳng khác gì mấy.
Ánh mắt Hứa Thuật lần lượt lướt qua từng cánh cửa một, rồi cuối cùng quay trở lại nhìn hai hộp cơm đặt trên bục đá.
Cậu là người chơi số 6, phía trước có năm người đã được ra ngoài trước cậu. Điều đó có nghĩa là, bất cứ ai trong số năm người kia đều có khả năng đã lấy thêm phần cơm hộp này.
Nơi này không có chỗ để ném rác hay cất giấu đồ vật. Hộp cơm không thể biến mất được, chỉ có thể là đang bị giấu trong phòng của ai đó.
Còn có khả năng… không chỉ mỗi cơm bị lấy đi. Chắc chắn còn những vật tư khác cũng đã bị ai đó đem đi rồi. Ví dụ như thứ còn quan trọng hơn cả cơm là nước.
Không ai có thể sống thiếu nước.
Một người nếu không uống ngụm nước nào trong vòng ba đến bảy ngày thì sẽ mất nước mà chết.
Trước đó, Hứa Thuật từng kiểm tra kỹ căn phòng của mình. Trong cái phòng vệ sinh nhỏ xíu kia, cậu chỉ thấy một chiếc thùng nhựa có nắp.
Không có bồn rửa tay, không có bồn cầu có thể xả nước, thậm chí đến một cái ghế ngồi cũng không có.
Lúc đó trong lòng cậu đã dâng lên một dự cảm rất xấu. Không ngờ rằng… lại trở thành sự thật.
Không có nước uống, thì dù quỷ có không ra tay g.i.ế.c người, người chơi cũng sẽ c.h.ế.t sạch chỉ vì khát mà thôi.
Cậu nhớ lại giọng nói thông báo vang lên khi mới vào trò chơi. Câu cuối cùng là: “Lần này nhiệm vụ không giới hạn thời gian.” Nhưng trên thực tế… chẳng phải đây chính là giới hạn đó sao?
Một trong năm người đầu tiên đã ra ngoài, ai là người lấy đi vật tư?
Lúc này Hứa Thuật đã không còn tâm trạng ăn uống nữa. Cậu bắt đầu gõ cửa từng phòng một, cố gắng bắt chuyện với người bên trong, nhưng hoàn toàn vô ích.
Cậu lại chuyển sang đập thử lên sàn đại sảnh, mong tìm được một không gian ẩn giấu nào đó. Nhưng sau khi thử khắp nơi, vẫn chẳng thấy điều gì khả nghi.
Cái đại sảnh này, xét cho cùng, chỉ là một không gian trống trơn đơn thuần.
Ngoài bục tròn ở giữa đặt hai hộp cơm, không còn bất kỳ dấu hiệu hay manh mối nào khác!
Phòng riêng của cậu cũng không có điểm nào đáng nghi.
Vậy trò chơi lần này… chẳng lẽ giống như một ván ma sói? Mọi người phải dựa vào lời nói và hành vi của nhau để suy luận xem ai là quỷ?
Nếu là vậy, thì quy tắc g.i.ế.c người của quỷ là gì? Hay là… trong vòng này không cần ra tay trực tiếp, chỉ cần quỷ lặng lẽ giấu đi vật tư, để mọi người dần dần c.h.ế.t mòn trong tuyệt vọng?
Hứa Thuật cau mày, đầu óc rối như tơ vò.
Bây giờ hoàn toàn chưa có một chút manh mối nào cả. Có lẽ phải đợi đến tối, lúc mọi người cùng tập hợp, tình hình mới sáng tỏ thêm chút ít?
Cậu thở dài, cầm lấy một hộp cơm, rồi quay lại phòng mình.
Dù sao thì hiện giờ không chỉ thiếu nước, mà đến cơm cũng chỉ được phát mỗi ngày một bữa, tốt nhất vẫn là tiết kiệm sức lực để giữ gìn thể trạng.
Hộp cơm đó, Hứa Thuật chỉ ăn một nửa, phần còn lại cậu cẩn thận cất kỹ để phòng bất trắc. Ai biết được ngày mai sẽ còn thiếu bao nhiêu hộp nữa?
Sau khi thời gian 1,5 giờ của cậu kết thúc, cánh cửa sắt mà cậu vừa nãy cố ý mở rộng ra cũng lập tức khép lại nhanh chóng.
Sau đó, cậu đi ngủ luôn, dùng chiếc điện thoại mình mang theo từ thế giới thực để đặt báo thức, phòng khi ngủ quên và bỏ lỡ thời gian tập hợp, rồi bị hệ thống xử lý.
Dù sao thì, thời gian cũng chầm chậm trôi tới 8 giờ tối.
Hứa Thuật đứng ngay trước cửa phòng, lặng im quan sát cánh cửa sắt dày nặng trước mặt đang từ từ mở ra một khe hở.
Ánh sáng rực rỡ bên ngoài lập tức xuyên qua kẽ cửa, chiếu thẳng lên mắt trái của cậu.
Cậu hơi nheo mắt lại, rồi đẩy cửa bước ra.
Cùng lúc đó, cánh cửa ở căn phòng bên trái sát ngay cạnh phòng cậu cũng mở ra.
Một bóng người cao gầy mặc đồ đen bước ra từ bên trong.
Hứa Thuật và người đó nhìn nhau hai giây, rồi bật thốt: “Má nó.”
Tên âm hồn bất tán này nữa rồi!
Cho dù cậu nhất thời lú lẫn mà tự viết mình thành vai chính, thì nhân vật chính còn lại cũng nên có lúc đi tách ra chứ, sao lúc nào cậu cũng phải kè kè với Quý Xuyên vậy?
Quý Xuyên thì vẫn bình tĩnh như cũ, dường như chẳng mấy ngạc nhiên. Hắn lặng lẽ dời ánh mắt, không biểu lộ cảm xúc gì mà đi thẳng về phía bục ở trung tâm đại sảnh.
Cùng lúc đó, những người chơi khác cũng lần lượt rời khỏi phòng.
Trong số đó có một người béo ục ịch, phòng hắn nằm cạnh Quý Xuyên. Theo vị trí phòng của Hứa Thuật suy đoán, người này hẳn là số 8. Chính là người xui xẻo cuối cùng không được ăn cơm.
Gương mặt hắn như bị bóp nén, không biết là vì quá béo hay đang tức điên lên.
Vừa bước về phía trung tâm, hắn vừa lớn tiếng gào lên:
“Đứa nào mẹ nó dám lấy thêm một phần cơm với nước?! Ai lấy thì mau đem ra đây cho ông!!”
“Rầm!”
Một tiếng vang đồng loạt truyền khắp không gian tất cả cửa sắt đồng loạt khép lại.
Hứa Thuật liếc nhanh điện thoại 15 giây.
Đây là tổng thời gian từ lúc cửa mở đến lúc đóng lại.
Ai mà dám tranh thủ mười mấy giây này để chạy vào phòng người khác kiểm tra chứ?
Lúc này, người mập lại tiếp tục nói:
“Tôi vừa ra là đã thấy ở đây không có nước, mà cơm cũng thiếu một hộp!”
Người đang nói là một người đàn ông trung niên đầu trọc, nhìn từ khí chất và cách ăn mặc thì giống như một quản lý cấp cao trong công ty.
Ông ta nói:
“Tôi là số 3. Cho nên mấy thứ đó chắc chắn là do số 1 hoặc số 2 lấy đi.”
“Khụ khụ…”
Một người phụ nữ sắc mặt nhợt nhạt chưa kịp mở miệng đã ho khan mấy tiếng, yếu ớt giơ tay lên nói:
“Tôi là số 2, lúc tôi ra đây thì chỗ này chỉ còn lại một chai nước, còn thiếu hai hộp cơm… Tôi chỉ lấy mỗi chai nước. Còn nữa, còn có…”
Cô ta lại tiếp tục ho, ho đến mức cả người run rẩy không ngừng, cứ như thể sắp ho bật cả phổi ra.
“Đợi đã, từ từ đã!”
Một thanh niên gầy gò, khóe miệng còn bầm tím, hốt hoảng đứng phắt dậy:
“Tôi là số 1! Nhưng lúc tôi ra đây căn bản không có nước, chỉ có tám hộp cơm thôi mà! Tôi chỉ lấy phần cơm của mình, mấy cái khác tôi không đụng vào!”
“Không… không phải như vậy…”
Người phụ nữ số 2 yếu ớt thở dốc một lúc lâu, mới cố lấy hơi nói:
“Tôi không biết trên tờ giấy trong phòng các người viết gì… nhưng giấy trong phòng tôi có một phần chú thích thêm, nói là xét đến tình trạng sức khỏe của tôi, cho nên trong đại sảnh có để thuốc đặc biệt cho tôi. Nhưng… nhưng bên ngoài lại không có…”
Nghe đến đây, sắc mặt mọi người đồng loạt thay đổi.
Nam Cung Tư Uyển
Ngoài cơm và nước ra, lại còn có thuốc được để sẵn?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hứa Thuật nhìn phản ứng đầy bất ngờ của những người khác, liền hiểu rằng: ngoài tờ phụ lục của số 2, có vẻ những người còn lại không ai có phần chú thích như thế trên giấy quy tắc.
Như vậy, cũng không thể loại trừ khả năng số 2 đang nói dối.
Cậu lên tiếng hỏi:
“Mọi người có mang theo tờ giấy đó ra không?”
“Tôi có.”
“Tôi không.”
Mọi người lần lượt trả lời.
Số 2 ho khan một chút, khẽ gật đầu.
Cô vừa lấy tờ giấy ra, vừa ngắt quãng nói:
“Tôi biết… đây là bằng chứng để chứng minh tôi không nói dối, nên tôi đã để sẵn trong túi từ sáng.”
Tờ giấy được mở ra đặt lên bàn, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào đó.
Hứa Thuật nhanh chóng nhìn thấy ở phần dưới cùng của mục “quy tắc” có một dòng chú thích bổ sung, đúng như lời số 2 đã nói.
Số 2 không nói dối.
Ánh mắt của những người chơi lập tức chuyển hướng sang số 1.
Mà lần này, trong ánh nhìn của gần như tất cả mọi người đều tràn đầy nghi ngờ.
Số 1 hoảng loạn, vội vã đến mức mặt đỏ bừng:
“Tôi nói thật! Là thật đấy! Xin các người tin tôi, lúc tôi ra đây thật sự chỉ có tám hộp cơm thôi! Theo quy tắc trò chơi, chúng ta không phải là kẻ thù của nhau, mà nên đoàn kết lại để tìm ra con quỷ mới đúng! Nếu thật sự còn thứ gì khác, tôi lấy chúng chẳng phải sẽ thành ra giúp đỡ quỷ hại c.h.ế.t đồng đội sao? Tôi tuy đầu óc có chậm, nhưng tôi không ngu đến thế đâu!”
“Nhỡ đâu mày chính là con quỷ thì sao?”
Một thanh niên lạnh lùng nói.
Hứa Thuật nhớ lại một chút, người đó hình như là từ phòng cạnh phòng cậu bước ra, chính là người chơi số 5.
Ánh mắt của hắn mang lại cho người ta cảm giác rất lanh lợi, nhưng đồng thời cũng khiến người khác cảm thấy có chút khó chịu.
Sau khi hắn nói câu kia xong, số 1 liền phản bác:
“Này, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy đã tìm ra quỷ chứ? Nếu các người thật sự nghi ngờ tôi như thế, có thể tố cáo tôi theo đúng quy tắc mà!”
Tuy rằng số 1 trước sau vẫn giữ vẻ yếu đuối cam chịu, nhưng những lời hắn nói cũng có chút lý lẽ.
Trò chơi vừa mới bắt đầu, quỷ có thể dễ dàng bị lộ mặt như vậy sao?
Hứa Thuật ngồi xuống ghế ở rìa sân khấu, im lặng suy nghĩ: Chẳng lẽ con quỷ lại cố tình “chơi ngược”, lợi dụng tâm lý mọi người nghĩ rằng “quỷ sẽ không lộ mặt sớm như vậy”?
Ai cũng sẽ nghĩ rằng quỷ không thể nào nhanh chóng để lộ thân phận, vậy nên nếu nó cố tình làm vậy, ngược lại sẽ khiến người chơi không dám hành động liều lĩnh.
Bởi vì trong quy tắc đã viết rõ nếu tố cáo sai, người tố cáo sẽ bị “xóa sổ”.
Mọi người rơi vào trầm mặc, dường như ai cũng đang âm thầm suy nghĩ về khả năng đó.
Toàn bộ đại sảnh chỉ còn lại tiếng ho khan không ngớt của số 2 vang lên.
Một lúc sau, một tiếng cười nhạt nhẹ vang lên trong tai mọi người.
Hứa Thuật quay đầu nhìn lại, liền thấy người ngồi cạnh Quý Xuyên, một nam thanh niên đang nở nụ cười khinh thường.
Người này trông chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, qua lớp vải mỏng có thể lờ mờ thấy rõ các cơ bắp rắn chắc hiển nhiên là rất cường tráng.
Hắn chống cằm bằng tay trái, ngón trỏ tay phải khẽ gõ nhẹ hai cái lên bàn, rồi từ tốn lên tiếng trước ánh mắt tập trung của mọi người:
“Tôi là số 4, từng trải qua hơn năm trò chơi. Còn các người thì sao, theo quan sát của tôi, nhiều lắm chắc cũng chỉ mới trải qua hai lần?”
Người thanh niên số 5 đáp:
“Đúng vậy, hơn nữa còn là nhiệm vụ cho người mới, đây là lần thứ ba của tôi.”
“Nhắc chuyện đó làm gì?” Người đàn ông hói đầu, số 3, hỏi lại.
Số 4 liếc nhìn ông ta, biểu cảm chẳng hề giấu được sự khinh thường:
“Tôi chỉ cảm thấy các người… quá ngu ngốc.”
“Mày nói cái gì?” Gã mập chưa ăn được gì suốt cả ngày trở nên đặc biệt nóng nảy, giơ nắm đ.ấ.m định lao lên đánh người.
Số 4 thậm chí không thèm liếc hắn một cái, chỉ lạnh nhạt nói tiếp:
“Đã biết rõ lời của mọi người không thể tin được, thì cần gì phải phí thời gian ở đây tranh cãi? Việc đầu tiên chúng ta nên làm bây giờ là: so sánh bố trí phòng của từng người, xem có điểm nào khác biệt hay không.”
Hắn dừng một chút, rồi bổ sung:
“Đương nhiên, không phải nói miệng mà là vẽ ra.”
Hứa Thuật thầm nghĩ, tuy rằng người này nhìn thì có vẻ kiêu căng, tự cao tự đại, nhưng lời hắn nói lúc này mới thực sự trúng trọng tâm.
Còn chuyện liệu số 1 có phải là quỷ hay không, hiện tại vẫn chưa có bằng chứng, ít nhất là trong hôm nay sẽ không có ai dám tùy tiện tố cáo hắn.
Nếu tiếp tục tranh luận cũng chỉ phí thời gian, chi bằng dốc sức tìm manh mối hoặc điều gì đó gợi mở.
Vì vậy, số 4 đi đầu, chia tờ giấy ghi quy tắc của các người chơi thành tám phần, mỗi người một tờ.
“Ở đây không có bút, mọi người đành nhịn một chút, dùng m.á.u của mình mà vẽ, chỉ là sơ đồ bố trí đơn giản, không cần rạch sâu quá.”
Nói xong, hắn lấy ra một con d.a.o gọt hoa quả bình thường.
Hứa Thuật nhớ, chỉ cần ba điểm tích lũy là có thể đổi được món đồ này trong trò chơi.
Số 4 lại nói:
“Mọi người chuẩn bị xong thì hãy về phòng mình để vẽ, như vậy sẽ tránh bị người khác nhìn trộm.”
Dù không thích kiểu ra lệnh của hắn, nhưng mọi người vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Hứa Thuật đi về phía cửa phòng của mình, lôi con d.a.o lấy được từ Lương Lương ra.
Trên đường quay đầu nhìn sang, cậu thấy Quý Xuyên đang cầm một lưỡi hái trong tay.
Một lưỡi hái bình thường, cần năm điểm tích lũy mới đổi được. Nếu không nhớ nhầm, lúc Hứa Thuật xem thì thấy trên hệ thống ghi rõ:
“Đã bán ra: 1”
“…”
Vậy là duy nhất một món được bán ra… là do hắn ta mua? Rõ ràng bên cạnh còn có d.a.o găm cùng cấp, ai lại đi mua thứ kỳ quái như lưỡi hái để làm vũ khí chứ?
Quý Xuyên dường như đã cảm nhận được ánh mắt bên cạnh, quay đầu lại nhìn Hứa Thuật. Thấy đối phương đang chăm chăm nhìn vào cái lưỡi hái trong tay mình, hắn liền múa nhẹ hai cái như khoe, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Hứa Thuật thấy vậy, liền như gặp quỷ, vội quay đầu lại chỗ khác.
Sau khi mất khoảng 7–8 phút, mọi người lần lượt hoàn thành bản sơ đồ phòng của mình.