Xuyên Đến Vô Hạn Trò Chơi Lấp Hố Văn

Chương 10:



 

 

Hứa Thuật đứng trước cửa phòng, tận mắt thấy Quý Xuyên với vẻ mặt lạnh tanh đóng sầm cửa lại.

 

“Rầm!” một tiếng vang lên, cậu hoàn toàn bị nhốt bên ngoài.

 

… Làm cứ như thể ai lại muốn ở chung với một kẻ g.i.ế.c người m.á.u lạnh vậy.

 

Nhưng lúc đó Hứa Thuật cũng không biết phải đi đâu, đành ngồi xuống bậc cầu thang, trầm tư suy ngẫm về cuộc đời mình.

 

Một lúc sau, cuối cùng cậu cũng hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.

 

Bởi vì cậu vốn dĩ không thuộc về thế giới này!

 

Người ta sau khi hoàn thành trò chơi đều có thể ai về nhà nấy, nhưng cậu thì chẳng có nơi nào để đi.

 

Là một tác giả, đương nhiên cậu chỉ có thể đi theo nhân vật chính mà thôi.

 

Trên đời này còn có gì thảm hơn thế không chứ?

 

Cậu nghĩ tốt nhất là mau chóng đi thuê một căn phòng trước đã.

 

Ngay khi vừa được truyền tống ra ngoài, toàn bộ quy tắc chi tiết của trò chơi Thiên Đường đã được “nhét” vào đầu Hứa Thuật, kèm theo một dòng nhắc nhở riêng cho cậu: Vì người chơi Hứa Thuật không có tài khoản ngân hàng, nên phần thưởng đã được quy đổi thành tiền mặt và cất trong balô người chơi.

 

Vì vậy bây giờ cậu đang có hơn mười nghìn đồng trong tay, chắc đủ để thuê một chỗ ở tạm.

 

Nghĩ là làm, cậu lập tức đứng dậy xuống lầu, vừa đi vừa hồi tưởng lại quy tắc trò chơi.

 

Ngoài những gì cậu đã biết, trò chơi này còn có một quy định ngầm: không được phép tấn công người chơi khác trong thế giới thực. Nếu vi phạm, khi người bị tấn công chết, kẻ ra tay cũng sẽ lập tức tử vong theo.

 

Hứa Thuật đoán rằng đây chính là lý do duy nhất khiến cậu có thể rời khỏi nhà của Quý Xuyên an toàn.

 

Ngoài ra, trong trò chơi, nếu NPC tặng đồ cho người chơi dù đó có là đạo cụ hay không thì đều có thể mang về thế giới thực.

 

Những quy tắc còn lại cũng không có gì đặc biệt.

 

Cái gọi là “balô người chơi” cũng giống như một không gian ảo, ngày thường không nhìn thấy, cũng không thể chạm vào, chỉ khi người chơi c.h.ế.t mới rơi ra. Giống kiểu đánh quái rơi đồ trong game online.

 

Những mảnh đạo cụ cũng có thể cất trong balô, đợi khi đủ số lượng thì có thể hợp thành một đạo cụ hoàn chỉnh một cách ngẫu nhiên.

 

Còn cửa hàng đổi điểm là một dạng tồn tại vô hình, chỉ khi người chơi cần thì nó mới tự động hiện ra. Tuy nhiên, việc đổi thưởng chỉ có thể thực hiện trong thế giới thực, vào lại trò chơi rồi thì không được nữa.

 

Hứa Thuật đi xuống tầng, quan sát kỹ xung quanh, rồi đi thẳng đến phòng bảo vệ.

 

Thông thường, bảo vệ sẽ khá rõ trong khu có nhà nào đang cho thuê hay không.

 

Cậu cũng không định tìm nơi quá xa, dù gì ở chỗ này Quý Xuyên không thể g.i.ế.c cậu được, nên chi bằng cứ ở gần đây luôn cho tiện.

 

Hơn nữa đây là một khu chung cư cũ, nhìn qua thì tiền thuê chắc cũng không cao.

 

Quả nhiên, sau khi hỏi han, bảo vệ liền một mạch giới thiệu cho cậu ba căn hộ còn trống.

 

Nhưng ngay khi đang xem phòng và chuẩn bị trả tiền, Hứa Thuật mới chợt nhớ ra một việc vô cùng quan trọng. Cậu không có giấy tờ tùy thân.

 

Lúc này, Quý Xuyên vừa tắm xong đi ra thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.

 

Hắn quấn khăn tắm đi ra mở hé cửa, nhìn thấy Hứa Thuật liền “rầm” một tiếng đóng cửa lại lần nữa.

 

Hứa Thuật gãi mũi, ho khan hai tiếng rồi nói vọng qua khe cửa:

“Đại ca à, nhìn thân hình anh thế kia, chắc chắn là người tốt bụng lắm! Hay là thu nhận tôi đi!”

 

…Không những không mở cửa, bên trong còn bật nhạc lên như thể chẳng nghe thấy gì.

 

Hứa Thuật thở dài một tiếng, tựa vào cánh cửa, chìm vào suy nghĩ.

 

Thật sự nếu không còn cách nào khác, cậu định bắt xe ra vùng ngoại ô xem thử, may mắn thì biết đâu lại tìm được chỗ ở.

 

Dù có thảm đến đâu, cậu cũng không đến mức phải ngủ dưới gầm cầu chứ?

 

Nghĩ vậy, cậu bước xuống cầu thang. Đúng lúc ấy, phía sau cánh cửa vang lên một tiếng “cạch” cửa mở ra.

 

Quý Xuyên đã thay đồ xong, mặt lạnh tanh nói:

“Phải trả tiền nhà.”

 

Hứa Thuật ngẩn ra một chút, rồi lập tức gật đầu lia lịa:

“Trả trả trả!”

 

Lúc ấy cậu nào ngờ, cái giá của việc được ở lại không chỉ là tiền thuê nhà mà còn phải chịu trách nhiệm giặt giũ, nấu ăn, chẳng khác nào một tên nô lệ bị địa chủ bóc lột.

 

Tuy vậy, dù sao thì cũng có chỗ ở rồi.

 

Căn hộ của Quý Xuyên không lớn, chỉ một phòng ngủ và một phòng khách, nên Hứa Thuật đành ngủ tạm trên sofa ngoài phòng khách.

 

Đến nửa đêm, lúc đang mơ màng trở mình, cậu vô tình lăn xuống sàn và tỉnh giấc. Vừa mở mắt ra đã thấy phòng ngủ của Quý Xuyên vẫn còn sáng đèn.

 

Cậu nhìn đồng hồ treo tường đã hơn hai giờ sáng.

 

Còn chưa ngủ sao?

 

Hứa Thuật thấy hơi kỳ lạ, nhưng chỉ do dự một chút rồi quyết định làm ngơ.

 

Tò mò g.i.ế.c c.h.ế.t mèo, lỡ đâu người ta đang làm chuyện gì đó “người lớn” trong phòng thì sao? Cậu mà xông vào phá đám thì coi như xong đời.

 

Thế nhưng, đến sáng hôm sau tỉnh dậy, cậu vẫn thấy ánh đèn từ phòng ngủ hắt ra.

 

…Làm gì mà mất thời gian đến vậy?

 

Bỗng nhiên cậu nhớ lại, hôm Chu Phù c.h.ế.t trong game, sáng hôm đó cũng thấy phòng Quý Xuyên sáng đèn từ sớm.

Nam Cung Tư Uyển

 

Lẽ nào một kẻ biến thái lạnh lùng như Quý Xuyên… lại sợ bóng tối?

 

Vừa nghĩ đến khả năng đó, Hứa Thuật không nhịn được bật cười “hắc hắc” hai tiếng.

 

Nhưng nụ cười còn chưa kịp tắt trên môi thì cánh cửa đã mở ra.

 

Quý Xuyên nhìn cậu chằm chằm, hỏi:

“Cười cái gì, ăn trộm tiền tôi hả?”

 

Hứa Thuật cạn lời:

“…Anh có phải… sợ bóng tối không?”

 

Không khí đột nhiên yên lặng đến đáng sợ.

 

Nhưng Quý Xuyên cũng không phủ nhận.

 

Một lúc sau, hắn quay người đi vào nhà vệ sinh, miệng lạnh lùng nói:

“Ra ga Tảo Lạp mua bánh bao nhân nước, hai cái.”

 

Cậu thầm nghĩ, người này đúng là kỳ quặc. Ăn một bữa sáng thôi mà cũng bắt người khác phải đi xa như vậy để mua?

 

Thế nhưng, khi vừa bước ra khỏi cổng lớn của khu chung cư, cậu liền chứng kiến một cảnh tượng khiến mình c.h.ế.t lặng tại chỗ.

 

Bên ngoài… gần như chẳng có gì cả.

 

Không có nhà cao tầng, không có đường phố, không có cửa hàng, cũng không có lấy một bóng người.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cứ như thể, phía sau khu chung cư ấy chính là ranh giới cuối cùng của cả thế giới.

 

Cậu đứng ngây ra đó rất lâu, thậm chí còn véo mạnh vào tay mình một cái. Dù chỗ bị véo đau điếng, cậu vẫn không thể tin đây là sự thật, tựa như đang trong một giấc mơ quái đản.

 

Đến khi cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, cậu mới để ý thấy không xa bên phải có một trạm xe buýt.

 

Trong đầu bất chợt lóe lên một ý nghĩ, cậu lặng lẽ bước tới với đôi chân cứng đờ.

 

Bốn chữ “Nhà Ga Tảo Lạp” nổi bật trên bảng tên trạm xe, nằm trơ trọi giữa tuyến đường trống rỗng, trông vừa lạ lẫm vừa bất an.

 

Thì ra… là như vậy sao?

 

Vì đây là thế giới trong tiểu thuyết. Mọi thứ tồn tại chỉ để phục vụ cho nhân vật chính.

 

Chỉ đến lúc này, cậu mới thực sự hiểu ra vì sao một vai phụ “pháo hôi” như mình lại không được đưa về nhà riêng, mà xuất hiện ngay trong nhà của Quý Xuyên.

 

Tâm trạng cậu rối bời. Cậu nhìn bàn tay của mình, bỗng cảm thấy bản thân chỉ là một thực thể được tạo ra từ ngôn từ, một nhân vật giả tưởng, không thật sự tồn tại.

 

Đúng lúc ấy, một chiếc xe buýt chậm rãi tiến đến, dừng ngay bên cạnh. Cửa xe mở ra nhưng tài xế… không có mặt.

 

Cậu hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn bước lên.

 

Tảo Lạp Nhà Ga cách đây đúng mười trạm dừng. Đến nơi, quả nhiên chỉ có một tiệm bánh bao nhân nước duy nhất, nằm giữa một khoảng không trắng xóa, nhìn qua vô cùng quái dị và mơ hồ.

 

Sau khi vất vả mua được bánh trở về, cậu phát hiện Quý Xuyên đã ăn xong hộp cơm, đang ngồi thản nhiên xem TV trên ghế sofa.

 

Thấy cậu về, hắn chỉ nhàn nhạt buông một câu:

“Chậm quá.”

 

Những ngày bị bóc lột cứ thế trôi qua từng ngày. Chớp mắt đã qua một tháng.

 

Trong “Trò Chơi Thiên Đường”, sau mỗi vòng chơi, người chơi sẽ có thời gian nghỉ ngơi đúng ba mươi ngày.

 

Sáng nay, khi cậu còn đang đánh răng, cậu bỗng nhìn thấy trong gương, phía sau mình xuất hiện một cổng tròn phát sáng.

 

Không giống cánh cổng dẫn ra ngoài sau khi hoàn thành trò chơi, cổng vào vòng chơi tiếp theo chỉ tồn tại đúng năm phút nếu không vào kịp, sẽ c.h.ế.t ngay lập tức.

 

Cậu vội vàng đánh răng nhanh hơn, chạy ra phòng khách chộp lấy chiếc điện thoại mới mua, rồi lao thẳng vào cánh cổng đó.

 

Sau một khoảnh khắc choáng váng và hoa mắt, cậu nhận ra mình đang đứng trong một căn phòng kín hoàn toàn.

 

Chỉ có một mình cậu ở đó.

 

Ngay trước mặt là một cánh cửa dường như được làm bằng sắt, khép chặt đến mức không lọt nổi một tia sáng.

 

Toàn bộ bức tường trong phòng đều là bê tông thô, trông như một căn phòng chưa hoàn thiện.

 

Bên phải có một chiếc giường đơn cứng ngắc, bên trái là một bộ bàn ghế gỗ đơn sơ, còn phía sát bên tường là một gian phòng nhỏ, nhìn qua là biết đó là nhà vệ sinh.

 

Ngoài ra, trên tường ngay đầu giường có treo một chiếc đồng hồ tròn. Căn phòng bốn phía không có cửa sổ, nguồn sáng duy nhất đến từ chiếc bóng đèn dây tóc mờ mờ trên trần.

 

Nơi này… thật sự đơn sơ đến rợn người.

 

Cậu đang định mở cửa ra xem thử bên ngoài thì chợt nghe thấy âm thanh hệ thống phát ra nhiệm vụ.

 

“Chào mừng các người chơi bước vào trò chơi 【Thiên Đường】. Lần này có tổng cộng tám người chơi tham gia.

Mục tiêu nhiệm vụ: Tìm ra con quỷ đang ẩn mình trong số người chơi.

Lưu ý: Nhiệm vụ lần này không giới hạn thời gian.”

 

Cậu lập tức chú ý đến chi tiết quan trọng nhiệm vụ chỉ nói “tìm quỷ”, nhưng lại không đề cập cụ thể có bao nhiêu con.

 

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu chính thức tham gia một nhiệm vụ, có lẽ độ khó sẽ không quá cao, cứ tạm đoán là chỉ có một con quỷ đi.

 

Tất nhiên, cũng phải cân nhắc đến khả năng có nhiều hơn một con.

 

Cậu âm thầm ghi nhớ, rồi tiến đến mở cửa. Nhưng đúng lúc đó, trên cửa đột nhiên xuất hiện một tờ giấy trắng tinh, phía trên có vài dòng chữ.

 

Cậu nhanh chóng xé xuống, bước tới dưới ánh đèn để đọc kỹ:

 

【Quy tắc trò chơi】

Tám người chơi sẽ được phân vào các phòng đánh số từ 1 đến 8.

Mỗi sáng, vật tư cần thiết trong ngày sẽ được đổi mới và đặt tại đại sảnh ngoài cửa các phòng.

Từ 8 giờ sáng, người chơi sẽ lần lượt được ra ngoài theo thứ tự phòng.

Mỗi người chỉ có 1 tiếng rưỡi để hoạt động tự do. Ra sớm hoặc về trễ sẽ bị xử tử.

Từ 8 giờ đến 9 giờ tối, tất cả người chơi bắt buộc phải ra đại sảnh để giao lưu.

Nếu ai đó đoán được danh tính con quỷ, có thể báo cáo với hệ thống ngay trong thời gian này.

Tố giác thành công: nhiệm vụ kết thúc.

Tố giác sai: người tố giác bị xử tử ngay lập tức.

Trong suốt thời gian còn lại, các phòng đều không thể mở.

 

Đọc xong, cậu liền kiểm tra cánh cửa phòng mình. Ở gần tay nắm cửa, cậu tìm thấy con số nhỏ xíu 6.

 

Không nghi ngờ gì nữa, cậu là người chơi số 6.

 

Nhìn lên đồng hồ trên tường, đúng 8 giờ sáng. Vậy là giờ này chỉ người chơi số 1 mới được phép ra ngoài.

 

Trong tình huống như vậy, ai mà chẳng muốn ra xem đại sảnh trước tiên? Cậu cũng tò mò, nên dán tai vào cửa nghe ngóng nhưng chẳng nghe thấy gì.

 

Cậu thử gõ cửa vài lần, tiếng vang chỉ là âm nặng trầm đục của cửa sắt. Không có tiếng phản hồi.

 

Hai bên tường cũng thế. Lẽ ra phòng bên trái hoặc phải ít nhất phải có người đúng không? Nhưng dù cậu gõ cách nào, cũng không ai đáp lại.

 

Có vẻ như tường và cửa đều được thiết kế cực kỳ dày, hoàn toàn cách âm giữa các phòng.

 

Nói cách khác, tám người chơi chỉ có một tiếng đồng hồ mỗi tối, từ 8 đến 9 giờ, để gặp nhau và giao tiếp.

 

Mỗi người chỉ được hoạt động tổng cộng 2 tiếng rưỡi mỗi ngày, tức là… chỉ ăn một bữa duy nhất!

 

Cậu nhíu mày. Ăn ít thì còn chịu được, cái cậu lo hơn chính là “vật tư” trong đại sảnh.

 

Nếu chỉ là đồ ăn, hệ thống đã viết là “đồ ăn”, nhưng ở đây lại dùng từ “vật tư” chứng tỏ còn có cả những thứ khác, có thể là vũ khí hoặc vật phẩm quan trọng.

 

Cậu bắt đầu nghi ngờ: những người chơi có số nhỏ, được ra ngoài trước, liệu có lấy hết sạch không? Hay tệ hơn, chính quỷ sẽ lấy trước để tạo thêm khó khăn, rồi thuận tiện g.i.ế.c người?

 

Bởi vì mỗi người ra ngoài vào giờ khác nhau, chẳng ai biết người khác đã lấy những gì. Quỷ cũng không lo bị lộ.

 

Nếu vậy… số 6 như cậu đúng là thiệt thòi, có khi ngay cả cơm cũng không còn.

 

Trừ khi trong phòng có cách để quan sát tình hình bên ngoài… nhưng cậu biết rõ điều đó là bất khả thi.

 

Cậu thử mở cửa, dùng hết sức nhưng vẫn không nhúc nhích. Cánh cửa hoàn toàn bị khóa.

 

Mãi đến 3 giờ rưỡi chiều, cánh cửa sắt nặng trịch mới phát ra một tiếng “cạch” nhỏ, rồi từ từ hé mở một khe sáng.

 

Cậu lập tức đẩy cửa, nhưng bị ánh sáng chói lóa bên ngoài làm nheo mắt lại.

 

Sau khi thích nghi với ánh sáng, cậu quan sát đại sảnh: ngoài mười mấy bóng đèn huỳnh quang sáng lóa, ở giữa là một bục tròn lớn bằng đá, xung quanh có tám chiếc ghế gỗ.

 

Trên bục đá… chỉ có đúng hai suất cơm hộp.

 

Cậu chớp mắt nhìn kỹ không sai, hai suất.

 

Cậu là số 6, phía sau vẫn còn hai người chơi chưa được ra ngoài. Thế nhưng, số phần ăn chỉ có hai.

 

Ngoài hai phần cơm, không còn bất kỳ vật tư nào khác.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com