Xuân Khuê Kí Sự

Chương 5



Trên sạp trong phòng trong, trải tấm chiếu hoa mỏng.

Màn giường buông xuống, cảnh xuân vô biên.

Giọng A Mãng trầm thấp, mang theo ý cười.

Hắn khẽ nói bên tai ta: "Không phải đã nhìn trộm ta rất lâu sao, sao giờ lại thẹn thùng đến thế?"

Chàng thợ rèn vạm vỡ của tiệm rèn, cũng là một cao thủ xay đậu phụ.

Mấy vòng đầu phải nhẹ nhàng chậm rãi, đợi khi xay thuận rồi thì nhanh như gió táp mưa sa.

Chỉ như vậy nước đậu mới thơm ngon mượt mà.

Người xay đậu đã tốn không ít công sức, thân trên trần trụi cơ bắp vạm vỡ, thấm ra những giọt mồ hôi li ti.

A Mãng nói ba ngày sẽ về.

Ta mỗi ngày đều mở cửa tiệm, khi không có khách thì nhìn cánh cửa tiệm rèn đối diện đóng chặt, tính toán những ngày tháng sau khi thành thân.

Hai tiệm sát cạnh nhau, sau khi thành thân A Mãng có thể tiếp tục rèn sắt, ta cũng có thể tiếp tục bán đậu phụ.

Phụ mẫu của nguyên thân ta đều đã qua đời.

Bên phía A Mãng, mẫu thân của hắn cũng đã mất, hơn nữa chưa từng nghe hắn nhắc đến phụ thân của mình.

Như vậy, hai bọn ta chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình là được.

Hoa hòe trước cửa sổ sắp rụng hết rồi.

Ta lấy một cây sào tre, đánh rơi một ít hoa hòe xuống, rửa sạch rồi chần qua nước sôi.

Mỗi bước mỗi xa

Sau đó trộn với trứng chiên thơm và hẹ xanh thái nhỏ.

Lại đun nước, nhào bột, gói một lồng bánh bao hoa hòe.

Bánh bao đang hấp trên nồi, trong đầu ta lại hiện lên bốn tập phim ngắn đó.

Chỉ cần thành thân với A Mãng, vậy thì ta và nam nữ chính chắc sẽ không còn dính dáng gì đến nhau nữa nhỉ.

Ba ngày nhanh chóng trôi qua.

Ngày thứ tư, ngày thứ năm, A Mãng cũng không trở về.

Trong lòng ta lo lắng, mơ hồ có chút bất an.

Tuy nhiên, ta và A Mãng chưa thành thân, ta báo quan cũng không có danh phận, chỉ có thể chờ đợi.

Ta đến quán trà đầu phố.

Chương Nhị nghe có người tìm, đến rất nhanh.

Ta và hắn ta là lần đầu gặp mặt, nhưng Chương Nhị lại như quen biết ta, mở miệng liền hỏi.

"Lâm nương tử, có phải mấy tên vô lại nhàn rỗi kia lại đến gây sự với ngươi hay không?"

Ta lắc đầu.

"A Mãng trước khi đi có nói với ta, nếu có việc có thể đến tìm ngươi. Ta liền đến hỏi thử, ngươi có biết khi nào chàng ấy trở về hay không?"

Chương Nhị có chút bất ngờ.

"Chưa về sao? Trước đây mỗi lần đi kéo vật liệu nhiều nhất là ba ngày, chắc chắn đã về rồi."

Hắn ta thấy ta vẻ mặt lo lắng, an ủi.

"Lâm nương tử đừng lo, có lẽ trên đường bị chậm trễ thôi. A Mãng làm việc cẩn trọng, thân thể cường tráng, sẽ không có chuyện gì đâu."

Mãi cho đến hoàng hôn ngày thứ mười, ta đã đóng cửa tiệm phía trước, đang ở hậu viện lựa đậu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chỉ nghe thấy bên ngoài hình như có tiếng ồn ào.

Ta hé cánh cửa sổ nhỏ bên cạnh nhìn ra, lại thấy trước tiệm rèn chen chúc rất nhiều người.

Ta vội vàng mở cửa chạy ra, một trái tim treo cao.

Mãi cho đến khi nhìn thấy người bị vây giữa đám đông, trái tim mới hạ xuống.

"A Mãng."

Ta vừa định mở miệng, lại có một giọng nữ nhẹ nhàng cất tiếng gọi.

Lúc này ta mới thấy, đứng bên cạnh A Mãng là một cô nương ăn mặc sang trọng.

Là tiểu thư lần trước, tiểu thư nhà huyện lệnh La đại nhân.

Hai người đứng rất gần, nàng ta ngẩng đầu nói với hắn điều gì đó.

Trên mặt A Mãng không có biểu cảm gì, chỉ gật đầu.

La tiểu thư cười khẽ, quay người lên kiệu.

Một nhóm người khiêng kiệu đi.

A Mãng đi được hai bước, tựa như có cảm giác, ngẩng đầu nhìn về phía ta.

---

Ánh nến khẽ lay động, ta ngồi dưới cửa sổ đọc thoại bản.

Có viên đá nhỏ đập vào cửa sổ phát ra tiếng động nhẹ.

Ta không để ý.

Một lát sau, lại là mấy tiếng đát đát.

Ta đứng dậy vén cửa sổ.

Ánh trăng trong sân như nước, A Mãng ngồi xổm bên ngoài, ngẩng đầu nhìn ta.

"Vân Nương."

Ta quay người định hạ cửa sổ xuống, nhưng bị hắn nhanh tay đỡ lấy, rồi lật người nhảy vào.

Hắn nửa quỳ trước mặt ta, nhẹ giọng dỗ dành.

"Vân Nương, là lỗi của ta, đã không về đúng hẹn."

Ta bị hắn nhìn đến nỗi không thể làm gì.

"Vậy chàng nói xem, vì sao lại chậm trễ? " Nghĩ nghĩ, ta lại thêm một câu, "Lại vì sao là La tiểu thư đưa chàng về?"

A Mãng khẽ cau mày.

"Xe ngựa của nàng ấy bị hỏng, lại gặp phải kẻ xấu. Ta vừa hay gặp được, liền tiện tay giúp đỡ một phen. Chỉ là kẻ xấu ra tay khá nặng, ta cũng bị thương một chút."

"Sau đó được La tiểu thư đưa về phủ huyện lệnh, nghỉ ngơi mấy ngày mới tỉnh lại."

Ta đặt thoại bản xuống.

"Bị thương ở đâu?"

A Mãng cởi áo ngoài, quả nhiên trên n.g.ự.c quấn vải.

"Trông đáng sợ vậy thôi, lúc ngã xuống núi bị trầy xước, không sâu lắm."

A Mãng nắm lấy tay ta.

"Vân Nương, đừng giận ta nữa." Vẻ mặt hắn có chút tủi thân, "Vết thương ở lưng, lên giường nghỉ ngơi không tiện lắm."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com