Xuân Khuê Kí Sự

Chương 4



Khi A Mãng đang vội vã đến nơi, Tôn Viên ngoại đang bị ta dùng cán ô đánh cho bò lổm ngổm khắp sàn.

Ông ta đã bỏ thuốc vào trong trà, đoán chắc ta là một cô nương yếu ớt tay trói gà không chặt, còn cố tình đuổi hết gia nhân trong nhà đi.

Tiếc rằng ta không phải nguyên chủ.

Ít ra ở trường đại học, ta cũng đã học thuật phòng thân bốn năm, đối phó với một lão già gầy gò sáu mươi mấy tuổi bị rượu chè và sắc dục làm suy kiệt cơ thể, thừa sức.

Bà tử béo ú chạy theo sau A Mãng, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền vội vàng xông đến.

"Ôi chao đừng đánh nữa! Đánh nữa là c.h.ế.t người đó!"

Tôn Viên ngoại lúc này mới thở phào một hơi, thấy có người đến lập tức lấy lại khí thế, đưa tay chỉ vào ta.

"Phụ nhân vô trì! Ngươi dám đánh ta, ta sẽ đến huyện nha cáo quan, tống ngươi vào ngục!"

A Mãng nắm lấy ngón tay ông ta, dùng sức bẻ một cái, Tôn Viên ngoại la oai oái.

Ta cười lạnh một tiếng.

"Ngươi muốn nạp thiếp không thành, liền dụ dỗ ta đến đây có ý đồ xâm phạm. Ta tuy chỉ là kẻ bán đậu phụ, nhưng cũng biết luật pháp triều đình. Ta là lương tịch, chiếu theo luật, ngươi nhẹ thì bị hai trăm trượng, nặng thì lưu đày ngàn dặm."

"Cái thân già của Viên ngoại đây, không biết còn chịu nổi không?"

Tôn Viên ngoại tức đến râu tóc dựng ngược, bà tử béo ú ở bên cạnh ra sức hòa giải.

"Đều là hiểu lầm, đều là hiểu lầm!"

Ta hít sâu một hơi, đưa tay về phía bà tử béo ú.

"Tiền đậu phụ, tổng cộng mười văn."

---

Vừa rẽ ra khỏi căn nhà, chân ta trượt một cái suýt ngã.

A Mãng ở phía sau đỡ lấy ta.

Tác dụng của thuốc trong trà đã ngấm, có thể chống đỡ đến bây giờ hoàn toàn nhờ vào ý chí sắt đá của ta.

Tuy nhiên, đáng sợ hơn lúc này là cơ bụng săn chắc như tấm sắt của A Mãng đang áp sát vào ta.

Hơi se lạnh, hơi cứng rắn.

Cái não c.h.ế.t tiệt của ta, lại không đúng lúc hiện lên hình ảnh thân trên trần trụi của A Mãng.

Ta gần như vừa lăn vừa bò, cắm đầu về phía trước, phát huy tiềm năng t.h.i t.h.ể dục đại học đến mức cực hạn.

Một mạch chạy về tiệm đậu phụ.

Đâm thẳng vào chiếc chum nước lớn ngâm đậu.

A Mãng đi theo vào hậu viện, liền thấy ta ngồi trong chum nước.

Trên mặt nước, dưới đất, thậm chí trên đầu ta, đều là đậu.

Trên mặt A Mãng thoáng hiện sự trống rỗng, sau đó, phì một tiếng bật cười.

Ta vừa thẹn vừa giận.

Cuối cùng không kìm được, òa khóc thành tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một lát sau, ta rơi vào một vòng tay.

Dường như có một nụ hôn cực nhẹ lướt qua mái tóc ta.

"Vân Nương," Giọng A Mãng phảng phất như tiếng thở dài, "Ta thật sự sợ mình đến muộn."

-

Mỗi bước mỗi xa

A Mãng lại đun cho ta một thùng nước nóng.

Mãi cho đến khi ta chỉnh trang xong xuôi, trăng đã lên đầu liễu.

Ta bước ra khỏi phòng, chum nước lớn ngâm đậu trong sân đã được dọn dẹp sạch sẽ.

A Mãng lại cởi trần, dưới giàn nho giúp ta chặt một đống củi.

Nghe thấy tiếng động, hắn buông cái rìu trong tay ra, đi tới.

"Ổn rồi chứ?"

Ánh trăng trải lên người hắn một vầng sáng dịu nhẹ, ta vội vàng dời tầm mắt.

Mở miệng lại nuốt nước bọt trước.

Mặt ta đỏ bừng, vốn muốn nói "Ổn rồi", nhưng đến bên miệng lại biến thành "Ngươi tránh xa ta ra một chút".

A Mãng dường như cười khẽ, quay người khoác áo ngoài lên.

Ta hỏi: "Không phải ngươi muốn đi kéo nguyên liệu sắt sao, sao lại quay về rồi?"

A Mãng nhìn ta.

"Nàng nói đi ngõ Cần Thái giao đậu phụ, ta càng nghĩ càng thấy không ổn, nên quay về xem sao."

"Vậy còn đi không?"

"Ừ."

Hắn đột nhiên vươn tay, vén một lọn tóc nhỏ trượt xuống bên thái dương ta ra sau tai.

"Chỗ nàng không sao rồi, lát nữa ta sẽ đi."

Hắn lấy từ trong lòng n.g.ự.c ra một gói vải màu lam vuông vắn.

"Đây là vật mẫu thân ta để lại cho ta."

A Mãng mở gói vải lam ra, bên trong là một chiếc khóa bạc.

"Vân Nương, hôm đó nàng hỏi ta có muốn thành thân không, ta nhất thời vui mừng quá đỗi, chưa kịp trả lời nàng."

"Nếu nàng không chê ta, hãy nhận lấy chiếc khóa bạc này, đợi ta kéo vật liệu về sẽ tổ chức hôn sự."

A Mãng thấy ta nhất thời không nói gì, lại nói: "Nàng yên tâm, ta có sức lực, sau này nhất định sẽ không để nàng phải chịu khổ."

Ta mím môi, vươn tay nhận lấy chiếc khóa bạc, rũ mắt khẽ nói.

"Vậy chàng về sớm nhé."

A Mãng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.

Dưới ánh sao đêm, trong mắt hắn dường như ẩn chứa vô vàn tình ý dịu dàng.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com