Tôi đi sau sư phụ, nhìn quang cảnh náo nhiệt trong quán, quả nhiên đông khách hơn trước rất nhiều, ừm, năm nay tiền ăn cải thiện có chỗ rồi.
Quẹo qua Lữ Tổ Các, đột nhiên thấy hai người đang thì thầm trong góc. Một trong số đó sao mà quen mắt thế, chẳng phải là Trương Lị sao?
Tôi còn tưởng mắt mình có vấn đề, dụi mắt nhìn lại.
Cô ta đang đưa một gói vải nhỏ cho một người đàn ông trung niên, người đàn ông đó mặc đạo bào màu đỏ, không phải người của đạo quán chúng tôi.
Tôi vòng ra sau tường, bắt đầu nghe lén.
"Đại Sư, đây là tóc con vừa cắt, lần này đã đủ rồi chứ?" Giọng Trương Lị mang theo vẻ nịnh hót.
"Ừm, tối nay tôi sẽ làm phép, từ ngày mai trở đi, anh ấy sẽ càng ngày càng thích cô." Giọng người đàn ông trầm thấp như chuông.
"Tốt quá rồi, cảm ơn Đại Sư!"
Trương Lị dường như đang đưa cho Đại Sư thứ gì đó, hai người đẩy đẩy nhau một lúc, vị Đại Sư đó nói: "Không cần đâu, chỉ là tôi cần tình hình đơn vị của cô, đến lúc đó chúng ta sẽ liên hệ lại."
Sau đó giọng nói của hai người dần xa, tôi cũng bỏ đi.
Anh ấy sẽ càng ngày càng thích cô...
Không lẽ là Ngô Vọng sao?
Tôi vừa nghĩ vừa đi, suýt nữa thì đ.â.m vào người phía trước.
???
Sao mấy người này cũng quen mắt thế nhỉ?
Cao ráo, chân dài, đẹp đến mức muốn ăn, không phải Ngô Vọng thì là ai?
Dáng vẻ thẳng tắp, vẻ mặt chính khí, không phải mấy cảnh sát trẻ thì là ai?
Tôi có chút chân mềm nhũn: "Sư phụ, đạo quán chúng ta có người c.h.ế.t rồi sao?"
Sư phụ vỗ mạnh vào đầu tôi: "Bậy bạ bậy bạ, mau nhảy lò cò ba cái!"
Tôi vừa mắng sư phụ mê tín, vừa nhảy ba cái.
Ngô Vọng đi tới, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ: "Cô quả nhiên ở đây."
Sư phụ đánh giá từ trên xuống dưới, rồi nhìn tôi: "Trưởng thành rồi à, giao thiệp rộng rãi đấy?"
"Chỉ là quen biết thôi." Tôi không muốn để ý đến Ngô Vọng.
Ngô Vọng đang nhiệt tình chào hỏi sư phụ, thì Tiểu Lưu chạy đến: "Ối, đây chẳng phải là pháp y Ngô đã ngủ qua đêm với Thiên Sư sao?"
Xung quanh một tràng tiếng hít khí, đôi mắt nhỏ của sư phụ trừng to tròn xoe.
Tôi búng một cái vào đầu Tiểu Lưu: "Ngủ qua đêm cái con khỉ! Nói lại!"
"Con, con sai rồi, là người tình một đêm của Thiên Sư."
13
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tôi trắng mắt ra.
Ngô Vọng cũng không giải thích, chỉ đứng một bên nhịn cười.
Sư phụ ý tứ sâu xa nhìn tôi.
Rồi Trương Lị chạy tới.
Họ quả nhiên là đi cùng nhau!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi nhìn Trương Lị như nhìn một đứa ngốc, tôi đã sắp cưa đổ Ngô Vọng rồi, còn tìm đạo sĩ làm phép làm gì, đây chẳng phải là người mù cầm đèn, người tuyết che ô sao.
Trương Lị nhướng mày: "Ồ, đạo sĩ lừa đảo, không ngờ lại thật sự là người của đạo quán."
Ngô Vọng không thèm nhìn cô ta: "Cô ấy không phải đạo sĩ nhỏ gì cả, cô ấy là ân nhân cứu mạng của tôi."
Lời Trương Lị nghẹn trong họng, khuôn mặt xanh xao trắng bệch, nửa ngày mới uất ức nặn ra một câu: "Anh Vọng, võ đài sắp bắt đầu rồi, chúng ta qua đó đi."
Tôi thấy hơi chướng mắt, vòng qua họ, đi lên đài.
Trên đài đã có một người đàn ông trung niên phát tướng, đôi mắt tam bạch nhìn chằm chằm vào tôi. Ông ta mặc áo bào đỏ, tay cầm phất trần, trông rất ra dáng.
Đây chẳng phải là... vị Đại Sư vừa giao dịch với Trương Lị sao?
Trương Lị cổ vũ cho người đàn ông đó, chỉ thiếu mỗi việc cầm bảng cổ động: "Phương Đại Sư vĩnh viễn là đỉnh!"
Nhị sư tỷ tuyên bố cuộc thi bắt đầu, nội dung lần này là xem bệnh.
Đúng vậy, làm đạo sĩ còn phải thông hiểu y thuật, thời cổ đại nhiều y quan nổi tiếng, ví dụ như Tôn Tư Mạc, Đào Hoằng Cảnh, đều được Đạo giáo nuôi dưỡng.
Một tín đồ tự nguyện lên đài, mặt chữ điền hơi béo đeo kính, Nhị sư tỷ mời anh ta ngồi xuống ghế.
Phương Đại Sư đặt ngón tay lên cổ tay anh ta, nhắm mắt im lặng một lúc, rồi bảo anh ta há miệng nhìn lưỡi.
"Mạch sác, rêu lưỡi dày, gần đây mất ngủ nóng trong, lo âu phiền muộn?"
Người mặt chữ điền gật đầu lia lịa: "Đại Sư ngài quả là thần thông! Không giấu gì ngài, gần đây tôi còn hơi táo bón."
Thiên Vương Bổ Tâm Đan, một bài thuốc thanh nhiệt nổi tiếng, bổ sung âm dịch, đồng thời bổ m.á.u và làm dịu thần kinh, giúp ngủ ngon.
Chơi an toàn, sẽ không có vấn đề gì.
Tôi dường như không có chỗ để thể hiện.
"Đại Sư cố lên!" Trương Lị vẻ mặt đắc ý.
Tiếp theo đến lượt tôi bắt mạch cho người đàn ông, mạch đi nhanh, âm thịnh dương hư, chẩn đoán của Phương Đại Sư không có vấn đề gì.
Xem ra lần này, tôi không thể thắng được rồi.
Tôi vừa định buông tay, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, mạch tượng của anh ta ẩn ẩn thay đổi, khác với vừa nãy.
Tôi nhìn những hạt mồ hôi trên trán người mặt chữ điền, bảo anh ta há miệng, lấy tăm bông lấy rêu lưỡi, đưa xuống mũi ngửi.
"Không đúng."
Trương Lị châm biếm: "Không bằng thì là không bằng, đừng vì muốn chơi nổi mà coi thường mạng người chứ."
Có những tín đồ không hiểu chuyện hùa theo cô ta.
Ngô Vọng cau mày, tôi lên tiếng: "Anh ta không bệnh."
Phương Đại Sư phẩy phất trần, cười như không cười: "Vị tiểu đạo trưởng này, đừng làm trò."
Tôi chỉ nhìn người mặt chữ điền: "Mạch sác là giả, rêu lưỡi cũng là ngụy trang."
Trong giây lát, tất cả mọi người có mặt đều ngây người.
Ba giây, người mặt chữ điền nhìn tôi, cười, đứng dậy vỗ tay: "Không ngờ Đạo giáo lại có nhân vật như vậy, tôi tâm phục khẩu phục."
Anh ta quay mặt xuống phía dưới: "Không giấu gì mọi người, tôi là một bác sĩ nội khoa, lần này được bạn bè rủ đến chơi, thấy có võ đài, cố ý giả bệnh lên đài. Mạch đi nhanh là do tôi vừa chạy hai vòng, rêu lưỡi thì là do bôi chuối."
Dưới đài một tràng xôn xao, sắc mặt Phương Đại Sư âm trầm bất định, Trương Lị thì sững sờ.
"Vị tiểu đạo trưởng này nói không sai, vậy mà có thể từ mạch tượng mà nhìn ra tôi giả vờ, xem ra văn hóa truyền thống của nước ta quả là danh bất hư truyền. Xin nhận của tôi một lạy!"