Xem Mắt Đầu Năm, Vơ Được Của Quý

Chương 10



Tín đồ lũ lượt nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ, Tiểu Lưu xum xoe đưa áo đạo bào màu tím của tôi lên.

 

"Tím? Thiên Sư áo tím?" Sắc mặt Phương Đại Sư thay đổi.

 

Tôi giũ áo bào tím khoác lên người, thắt dây lưng, hai tay đan chéo trước ngực.

 

Tất cả mọi người có mặt không ai không tặc lưỡi khen ngợi, Tiểu Lưu nịnh hót: "Ôi Thiên Sư, đúng là người như ngọc, công tử vô song!"

 

Phương Đại Sư vội vàng cúi lạy tôi.

 

Sắc mặt Trương Lị rất khó coi: "Cái gì mà Thiên Sư áo tím? Áo tím thì sao?"

 

Phương Đại Sư quát: "Không được nói bậy! Áo tím là Thiên Sư tối cao của Đạo giáo chúng ta."

 

Sắc mặt Trương Lị vô cùng đáng xem.

 

Ngô Vọng thì ôm cánh tay nhìn tôi, mắt long lanh, thậm chí có... một chút đắc ý.

 

Tín đồ hô to "Thiên Sư", sư phụ chắp tay cười, bộ râu nhỏ vểnh vểnh.

 

Tôi cười tươi ôm quyền: "Đại Sư của Long Hổ Quan cũng không hề kém cạnh. Sau này đến chỗ chúng tôi làm việc tuyệt đối được giảm giá, bia thứ hai giảm nửa giá!"

 

Nụ cười hiền lành của Phương Đại Sư lướt qua vẻ độc ác.

 

14

 

Sư phụ mời Ngô Vọng và mấy cảnh sát trẻ, cùng Trương Lị ở lại.

 

Buổi tối, sư phụ bảo chúng tôi mang một số thuốc bắc vào phòng ông ấy, nói là gần đây chân cẳng hơi sưng phù, muốn tự mình bốc thuốc rồi sắc uống.

 

Tôi sợ ông ấy là thầy thuốc không thể chữa cho mình, liền bắt mạch cho ông ấy, rồi nghiền thuốc xong để vào phòng ông ấy.

 

Loay hoay như vậy đã nửa đêm rồi.

 

Đêm khuya thanh vắng, tôi vừa định ngủ, cửa sổ "cộp cộp" mấy tiếng.

 

Tôi còn tưởng là con mèo hoang nhỏ thường đến xin ăn, mơ mơ màng màng lấy mấy con cá khô nhỏ ném ra ngoài.

 

Kết quả nghe thấy một giọng nam thở hắt.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Tôi lập tức giật mình tỉnh giấc, vội vàng rút Thước Trấn Thiên dưới gối ra: "Ai!"

 

Giọng nam đó ho khan hai tiếng, giọng trong trẻo: "Là tôi."

 

"Có chuyện gì mau nói." Nghe ra là Ngô Vọng, tôi hỏi với giọng khó chịu.

 

Bên kia im lặng một lát: "Tôi muốn hỏi món chay tối nay làm thế nào vậy?"

 

Tôi trợn trắng mắt định đóng cửa sổ, tay Ngô Vọng bị kẹp mạnh một cái, anh ấy rên nhẹ một tiếng.

 

"Không sao chứ?" Tôi vội vàng buông ra, ngẩng đầu nhìn anh ấy.

 

Ánh trăng như nước, mày mắt như ngọc của anh ấy dường như có chút tinh quái, rồi lại biến thành vẻ uất ức, lắc đầu: "Gần đây cứ nhớ đến buổi tối nói chuyện với cô, ma xui quỷ khiến thế nào lại đi đến đây."

 

Tra nam, đúng là biết đánh bài tình cảm mà.

 

"Những lời này để dành nói với Trương Lị đi, ký ức chung của hai người chắc phải nhiều hơn."

 

Ngô Vọng kinh ngạc nhìn tôi, ngây người hai giây rồi bắt đầu giải thích: "Là tôi muốn đến đây, Trương Lị không biết từ đâu biết được, tự mình đến."

 

Chối cãi.

 

"Vậy hôm đó ăn cơm?"

 

"Tôi rời đi giữa chừng là để thanh toán, nhà đội trưởng Ngôn không dư dả."

 

Cái này, vậy tôi có chút quá đáng rồi sao.

 

"Vậy anh để đội trưởng Ngôn gọi Trương Lị đi?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Thì, thì không phải là ăn cơm toàn con trai, sợ cô một mình con gái không tiện sao..."

 

Cái sự chu đáo nhỏ nhặt này, cũng khá được đấy.

 

"Vậy thì không chủ động, không từ chối, không chịu trách nhiệm?"

 

"Nói ra sợ cô không tin, gần đây Trương Lị có chút kỳ lạ, có lần tôi còn vô tình bắt gặp cô ta dùng tăm bông chấm m.á.u của tôi. Tôi muốn dụ rắn ra khỏi hang."

 

Dụ rắn ra khỏi hang còn có thể dùng như vậy sao?

 

Mối giận đầy n.g.ự.c không biết từ khi nào đã biến mất không dấu vết.

 

"Dù sao cũng có tiềm chất vua biển*." Tôi lẩm bẩm.

 

(*) Là một từ mang hàm ý tiêu cực, ám chỉ người lăng nhăng, đào hoa, không chung thủy.

 

"Cô nói gì?" Mặt Ngô Vọng lại gần, dưới ánh trăng nhan sắc nam tính bức người, tôi không khỏi nuốt nước bọt.

 

Bốn mắt nhìn nhau, xem ra không khí vừa hay.

 

Đột nhiên.

 

"A——!!!"

 

Một tiếng thét chói tai xé tan màn đêm.

 

"Chết người rồi!"

 

15

 

Tôi vội vàng cùng Ngô Vọng chạy về phía tiếng hét.

 

Đi qua Điện Khâu Tổ, chúng tôi thấy vài người đã đứng trước cửa Điện Tứ Ngự, ngay cạnh khu vực võ đài.

 

Nhị sư tỷ quay đầu: "Tiểu Bộ, mau đến, đây có phải là tín đồ giả bệnh đó không?"

 

Lòng tôi thắt lại, vội vàng tiến đến.

 

Hơi béo, dáng người trung bình, đeo kính, chẳng phải là người mặt chữ điền đó sao?

 

Tôi nhìn một cái, xung quanh đã không còn hồn phách và dương khí của anh ta: "Báo cảnh sát đi, không phải có mấy cảnh sát đó sao, phong tỏa hiện trường."

 

Sư phụ nhìn tôi, có chút khó xử: "Như vậy chúng ta có phải sẽ bị nghi ngờ nhiều nhất không?"

 

Tôi gật đầu: "Sẽ."

 

Sư phụ: "Vậy thì?"

 

"Vậy cũng không có cách nào."

 

Tôi tổ chức mọi người phối hợp với cảnh sát bảo vệ hiện trường, bảo Tiểu Lưu đứng một bên quay phim.

 

Nhị sư tỷ là người đầu tiên phát hiện thi thể, vì ban ngày cô ấy chủ trì quá hưng phấn, buổi tối ngủ không được nên đi dạo trong sân, dựa vào ánh trăng nhìn thấy một người nằm trên đất, đến gần xem thì phát hiện không quen biết, lại còn là một người nghi là đã chết.

 

Ngô Vọng trước tiên kiểm tra sơ bộ người chết.

 

"Thời gian tử vong ước tính từ nửa tiếng đến hai tiếng, ban đầu xem ra trên người không có vết thương ngoài."

 

Lúc này xe cảnh sát đến, cảnh sát ở ngoại ô phía tây thành phố gặp cảnh sát ở trung tâm phía đông thành phố, chào hỏi hai câu, khen chúng tôi bảo vệ hiện trường làm tốt.

 

Sau đó thì đưa toàn bộ người trong đạo quán đi lấy lời khai.

 

Rất tiếc, lần này bằng chứng ngoại phạm của tôi lại là ở cùng Ngô Vọng.

 

Có phải bát tự của chúng tôi tương khắc, cứ ở cùng nhau là lại xảy ra án mạng?

 

Thật trùng hợp, tối qua những người khác đều tụ tập chơi Liên Quân, chỉ có sư phụ, Đại sư bá và Nhị sư tỷ là không có bằng chứng ngoại phạm.

 

Sư phụ, sư bá, Nhị sư tỷ tạm thời bị giữ lại cục cảnh sát, những người khác đều được đưa về.

 

Trời đã rạng sáng, tôi nhìn vệt trắng vẽ hình người c.h.ế.t trước Điện Tứ Ngự, toàn thân lạnh toát.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com