Nụ cười trên mặt Giản Triều cứng đờ, xấu xí?
Đây là lần đầu tiên y nghe hai chữ này, y lườm Phật Tịch một cái, nữ tử này thật sự hung ác, đ.â.m một nhát vào lòng người khác.
"Xin hỏi..."
"Đừng có nói xin hay không, chẳng phải ngươi muốn hỏi ta tên gì à, ta nói cho ngươi biết, ta tên Phật Tịch." Phật Tịch nói đến đây, tay khoác cánh tay của Bắc Minh Thần, cười hì hì nói: "Ta là chính thê của Bắc Minh Thần."
Bắc Minh Thần nghe xong, tâm trạng bay bổng, đây là lần đầu tiên Phật Tịch không che giấu nói bọn họ là phu thê trước mặt người ngoài, đột nhiên trong lòng hắn cảm thấy ấm áp.
Lần này đừng nói Giản Triều trợn tròn mắt, ngay cả Phật Tịch cũng trợn tròn mắt.
[Dáng vẻ bênh vực ta thật là, ta yêu chết mất.]
Bắc Minh Thần phát hiện mu bàn tay mình truyền đến cảm giác ấm áp, hắn cúi đầu nhìn lại, thấy Phật Tịch đặt tay mình lên tay hắn.
Giản Triều thấy bầu không khí giữa hai người ngập tràn tình yêu, dường như y nhìn thấy bên cạnh hai người có bong bóng hồng bay bay.
Y khẽ ho một tiếng, dùng để cắt ngang suy nghĩ của hai người. Chờ sau khi hai người hoàn hồn, Giản Triều mới nói: "Bên đệ không có bất kỳ tin tức nào cả, chẳng phải huynh đi Linh Tịch Các à, có tra được tin tức gì không?"