Từ khi đóa hoa của Ninh gia phi rơi xuống, nàng ta như ngừng thở, cung nữ phải đưa tay vỗ lưng thuận khí cho nàng ta.
Phật Tịch vứt bỏ cuống hoa trong tay, vội đứng lên an ủi: "Nương nương, hoa chết không thể sống lại, nhưng vẫn có thể nuôi cây khác. Song, mệnh của chúng ta chỉ có một lần, lần này mất rồi không biết khi nào mới được sinh ra."
Ninh gia phi nghe thấy lời này suýt chút nữa đã ngất đi, nếu như hoa này dễ trồng như vậy thì nàng ta còn tức giận sao?
Mệnh chỉ có một lần.
Chỉ cần không gặp phải Phật Tịch thì mệnh nàng ta sẽ kéo thật dài.
Nàng ta lại nhìn hai mảnh hoa đứt rời trên đất mà đau lòng không thôi, hoa phong lan ma đáng yêu đó cuối cùng đã trêu chọc ai chứ?
Phật Tịch dở khóc dở cười, nàng đang trò chuyện trên trời với cá, cuối cùng trêu chọc ai chứ?
Nàng không biết vì sao khi nhìn thấy Bắc Minh Hoài thì cả người cảm thấy không thoải mái. Nàng đi ra khỏi ngự hoa viên, từ xa đã thấy Bắc Minh Thần đứng phía trước, dưới cung điện nguy nga kia.
Bắc Minh Thần nghe thấy tiếng lòng của nàng thì quay đầu lại, nhìn thấy Phật Tịch vui vẻ chạy về phía hắn. Hắn thả lỏng lông mày đang nhíu chặt, khóe môi cong lên nụ cười ngay cả hắn cũng không nhận ra.
Phật Tịch chạy đến bên cạnh Bắc Minh Thần, mỉm cười nói: "Vương gia, ngài đứng đây nhìn gì thế?"
Bắc Minh Thần quay đầu, tiếp tục nhìn cung điện kia, dường như đang nói với Phật Tịch lại dường như đang lẩm bẩm: "Hoàng cung này như thế nào?"
Phật Tịch thuận theo tầm mắt của hắn nhìn sang.
[Ừm, trang trí rất đẹp.]
[Nhất là điêu khắc rồng, đơn giản, tuyệt vời.]
Bắc Minh Thần bật cười lên tiếng nhìn về phía Phật Tịch, tay sờ lên mặt nàng, nguyện Phật Tịch có thể mãi mãi như thế.
"Có thích hoàng cung này không?"
Phật Tịch sững sờ, không rõ vì sao Bắc Minh Thần lại hỏi như thế, nàng lắc đầu.
"Vào cửa cung sâu như biển, nữ nhân ở nơi này phải hầu chung một chồng, ta không thích."
Bắc Minh Thần cong môi vui vẻ, nàng có can đảm nói ra lắm. Cho dù phải hầu chung một chồng cũng có rất nhiều nữ nhân dùng mọi cách chạy vào.