[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Phụt phụt... Trên cơ bản thái tử đến cũng vội vàng, đi cũng vội vàng. Chính là có lần hoàng thượng uống say đến đây nôn. Ông ta nói gì, chờ gì, chờ đứa bé vào tay thì ông ta sẽ thay đổi giang sơn."
Vẻ mặt Phật Tịch mờ mịt.
[Đứa bé gì?]
[Còn thay đổi giang sơn, ta thấy ông ta chỉ có thể thay đổi kiểu tóc mà thôi.]
Sau đó, Phật Tịch chỉ nghe thấy tiếng "Ầm". Nàng vội vàng đứng lên nhìn xung quanh, lại đi về phía phát ra âm thanh. Nàng chỉ nhìn thấy chậu hoa vỡ vụn trên đất, hoa trong chậu bị đất vùi một nửa.
"Phật Tịch, ngươi lại làm vỡ chậu phong lan ma của ta."
Phật Tịch nhìn Ninh gia phi khí thế hùng hổ đi về phía mình, trong lòng run lên, ngoài mặt tỏ vẻ lấy lòng ha ha cười nói: "Người đừng tức giận, lần này thật sự không phải ta làm vỡ."
Ninh gia phi tức giận đến mức lồng ngực chập trùng, nhìn xung quanh sau đó nhìn chằm chằm Phật Tịch: "Trong ngự hoa viên này chỉ có một mình ngươi, ngươi nói không phải ngươi làm vỡ ai mà tin?"
Suýt chút nữa Phật Tịch đã chỉ con cá kia.
"Người bớt giận, nghe ta nói." Phật Tịch chỉ bên đình kia: "Vừa rồi ta ở trong đình, đột nhiên nghe thấy một tiếng vang thật lớn nên mau chóng chạy đến xem thử. Kết quả là nhìn thấy chậu hoa vỡ vụn, thật sự không phải ta làm vỡ."
Ninh gia phi hừ lạnh một tiếng: "Ngươi thấy ta bị mù sao?"
Phật Tịch bất đắc dĩ, mau chóng ngồi xổm xuống lấy đóa hoa kia ra khỏi đống đất, đưa tay phủi đất trên đó.
Chuyện lúng túng xảy ra rồi.
Vậy mà đóa hoa lại rơi xuống, bầu không khí cứng đờ mấy giây. Phật Tịch nhìn cuống hoa trụi lủi trong tay mình, lại nhìn đóa hoa rơi trên mặt đất, dở khóc dở cười ngẩng đầu nhìn Ninh gia phi.
"Ừm, ta nói mình không cố ý, người tin ta... Chứ?"