Y nói xong nhìn thoáng qua Ninh Nhàn Uyển, trong mắt lộ vẻ không thích. Nữ nhân này đã quên mục đích hôm nay đến sao, ngồi yên ở đó như một khúc gỗ, còn tưởng rằng nàng ta thông minh.
Ninh Nhàn Uyển đứng lên, vô thức cúi thấp đầu xuống. Nàng ta cũng muốn đi Thần Tịch viện xem thử, nhưng với thái độ của hai người trước mặt, nàng ta sợ mình đi thì chết cũng không có chỗ chôn.
Cuối cùng, nàng ta không chịu được ánh mắt nhìn chăm chú của Thái tử, đi về phía trước mấy bước: "Thần vương phi, ta cùng tỷ đưa vương gia về đi."
Chờ sau khi Bắc Minh Thần bị đỡ đi, Phật Tịch quay người im lặng nhìn hai người bọn họ, cả người viết đầy mấy chữ: Các người nhìn đi, còn sống, cho nên khi nào các người rời đi?
Bắc Minh Hoài bất đắc dĩ chỉ có thể cáo từ, đi thẳng về phía trước.
Phật Tịch đi theo phía sau, miệng lẩm bẩm: "Sao lại đi nhanh như thế, thái tử điện hạ, thần phụ tiễn ngài."
[Đi chậm quá, chạy đi.]
[Nhanh nhanh nhanh, chạy mấy bước.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
[Một hai ba bốn năm sáu bảy tám, chuẩn bị.]
Hai người trước mặt giống như vịt, Phật Tịch ở phía sau vội vàng, nhìn thấy hai người bọn họ đi chậm chợt nói: "Thái tử điện hạ chậm đã, đừng vội."
Sau khi tiễn hai người ra khỏi phủ Thần vương, trên mặt Phật Tịch nở nụ cười: "Cung tiễn thái tử điện hạ, có rảnh lại đến nhé."
Bắc Minh Hoài lên xe ngựa, quay đầu nhìn Phật Tịch nở nụ cười vui vẻ. Y luôn cảm thấy nữ nhân này xem thường mình, nhưng y không có chứng cứ.
Sau khi xe ngựa rời đi, Phật Tịch chống tay duỗi lưng mệt mỏi ló đầu ra nhìn xung quanh, bất chợt nhìn thấy hai con sư tử lớn trước cửa phủ Thần vương.
[Mỗi lần nhìn thấy hai con sư tử đá này, ta muốn phủ tú cầu đỏ lên nó.]
Phật Tịch tỏ vẻ ghét bỏ đi lên đỡ Bắc Minh Thần, cúi đầu nhìn cánh cửa: "Cúi đầu, nhìn đường, nhìn ta làm gì? Có đường đi trên mặt ta à?"