Bắc Minh Thần vừa đi đến cửa sảnh nghe vậy, liên tục ho khan: "Khụ khụ khụ..."
Phật Tịch vội đứng lên đi ra ngoài, nhìn thấy Bắc Minh Thần đưa tay chống cây cột khẽ ho khan. Nàng đi qua đỡ cánh tay Bắc Minh Thần, vươn tay vuốt thuận khí cho hắn.
"Sao ngài lại ra đây?"
[Không biết sức mình bao nhiêu à, còn đi ra lòe người.]
Bắc Minh Thần thả tay chống cột ra đặt lên tay Phật Tịch, quay đầu lại ánh mắt ôn hòa, lời nói lại yếu ớt: "Ta không sao, đừng lo lắng."
Phật Tịch vội vàng đỡ Bắc Minh Thần đi đến sảnh đường.
[Đột nhiên Bắc Minh Thần dịu dàng như thế khiến cho ta ngại mắng hắn.]
[Hừ, dù sao trong lòng ta cũng đang lén mắng hắn.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Bắc Minh Thần cười khẽ đến mức không thể nhận ra, mắng thầm cũng được, nhưng chỉ có thể mắng mình hắn. Như vậy chứng minh Phật Tịch để hắn trong lòng.
Hai người đi vào sảnh đường, Bắc Minh Thần gật đầu: "Thái tử điện hạ."
Bắc Minh Hoài cất giọng ôn hòa: "Thân thể Thần vương mệt mỏi, nên nghỉ ngơi nhiều hơn."