Vô Thượng Thiên Tôn

Chương 362: trong sạch



Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Lúc nửa đêm, Thứ Gian Cục vang lên tiếng chuông cảnh báo, đông đảo thành viên nhao nhao chạy về cục sau khi nhận thông báo của trực ban.

Phó chỉ huy sứ Tôn Sĩ Trình ẩn ẩn phát giác mưu đồ của hai thuộc hạ thân tín, vì để tránh hiềm nghi, hôm nay hắn cố tình ra ngoài thành xử lý công vụ. Sau khi hắn biết được tin tức thì toàn thân đổ mồ hôi lạnh, không thể không lập tức trở về cục. Hắn gần như là người cuối cùng về nha môn, vào cửa cuối cùng là mười mấy văn lại đảm nhiệm chức vụ ở Giá Khố Các, đám này sắc mặt trắng bạch, thân thể hơi run, hiển nhiên là đã biết tình huống ở Giá Khố Các, hôm nay tầng ba của Giá Khố Các bị cháy, bọn họ chắc chắn không thoát được tội.

Tôn Sĩ Trình không để ý đến đám này, vội vàng đi vào chính đường của Thứ Gian Cục. Bên trong đã tụ tập đầy người, gần như tất cả võ đức đô úy đều có mặt ở đây. Hắn hơi liếc đám người rồi đi hướng nội đường. Hắn không để ý đến “võ đức đô úy Tấn Thiên Thần” nhờ quan hệ với hắn, vừa vào Hoàng Thành Ty cũng có mặt ở đây. Tấn Thiên Thần khẽ cười khổ, lúc trước hắn là minh tinh võ đạo, muôn người chú ý, có vô số fan hâm mộ, giờ sa cơ chen chân trong một đám người. Hắn khẽ kiễng chân nhìn về bên trong.

Chỉ thấy trong công đường, ngồi sau bàn xử án là một người trẻ tuổi, cao hai mét bốn, mặc trọng giáp, khuôn mặt thanh tú, sống mũi cao, khí chất uy nghiêm, sắc mặt lạnh lùng. Đó chính là Lâm Hạo, mười chín tuổi đã là chỉ huy sứ Thứ Gian Cục, thủ lĩnh của mấy ngàn người trong Thứ Gian Cục! Tấn Thiên Thần biết mình cả đời cũng không bò lên được vị trí đó, có thể trở thành giám sát sử, thủ lĩnh một trong hai mươi bốn giám đã tốt lắm rồi. Lúc này đám người xung quanh hắn đang xôn xao bàn tán.

- Hai người Tạ Vĩnh và Phan Đông Phàm xong rồi, ta vừa mới nhìn, lúc bọn họ bị kéo đến thì tay chân đều bị chặt đứt.

- Chỉ huy sứ đại nhân chiến lực mạnh thật, Tạ Vĩnh và Phan Đông Phàm một người 26 tuổi, một người 28. Dù không mặc thiên ma long giáp cũng là cấp 5 vượt hoàng, kết quả không phải đối thủ của hắn, nghe nói không đỡ được một chiêu.

- Nếu không sao làm được chỉ huy sứ chứ? Nghe nói vị này và hộ pháp ma mặc vào thiên ma long giáp là cấp 6 bậc đế đấy, cả hai liên thủ thì được đánh giá vượt đế a.

- Các ngươi còn nói những thứ này, nhìn thấy Giá Khố Các không, tầng ba bị đốt rồi đấy.

- Sao không thấy chứ? May là có thân vệ của chỉ huy sứ đại nhân ép xuống, nếu không hậu quả khó mà lường được. Hai vị giám sát sử và đám văn lại xong rồi, đáng tiếc cho vị giám thừa kia.

- Giám thừa hẳn là không sao, rõ ràng là bị người dùng kế dụ đi. Đám văn lại thì không chết cũng phải bị lột da. Hai người Tạ Vĩnh và Phan Đông Phàm gan to thật, dám làm ra chuyện như vậy.

Phó chỉ huy sứ Tôn Sĩ Trình bước vào nội đường, đi đến vị trí của mình. Hắn vừa đi vừa quan sát, trong nội đường, đã đầy đủ ba vị phó chỉ huy sứ, hai mươi bốn giám sát sử thì có mười chín vị, còn có hai người đang nằm trên mặt đấy, tay chân của họ đều bị chém đứt, toàn thân máu me đầm đìa!

Trong đó phó chỉ huy sứ Đàm Tượng Thăng sắc mặt phiếm hồng, thần sắc phần chấn. Lúc trước hắn nhận lệnh của Lâm Hạo, chủ trì tra lại án cũ của Hàn Vương, giờ còn chưa bắt đầu tra án đã có thành quả rồi.

Tôn Sĩ Trình thì sắc mặt âm trầm, hiểu tình thế nát bét rồi! Bọn họ là phe của thần sứ thứ hai, Lâm Hạo và Đàm Tượng Thăng bắt được cơ hội này sẽ đuổi đánh đến cùng!

Lúc này ở phía trên, Lâm Duệ cười lạnh nói:

- Thú vị, các ngươi nói là khi các ngươi vào Giá Khố Các, vài giá sách đã bị lấy đi từ trước, có người cố ý hãm hại các ngươi?

- Đúng vậy! Hai người ta vào Giá Khố Các là để tra lại hồ sơ vụ án, là vì trong đó không có ai, chúng ta mất kiên nhẫn không đợi được nên mới tự tiện xông vào. Nhưng khi chúng ta vào đã phát hiện vài giá sách đã bị rời đi, trong đó đã vẩy sẵn dầu hỏa, không phải là do chúng ta châm lửa mà là có người khác dùng thuật pháp tạo ra.

Tạ Vĩnh bị người đè xuống đất, giọng nói khàn khàn phân trần.

Tôn Sĩ Trình nghe vậy thì hơi kinh ngạc, không ngờ hai người này dưới tình huống chứng cứ phạm tội rõ ràng như này còn thoái thác, lý do lý trấu. Những lời của Tạ Vĩnh rất khó để người khác tin được, vì sao giám thừa lại xin nghỉ phép? Vì sao đám văn lại đến thanh lâu ăn chơi? Vì sao đến lúc đó còn chưa ai về? Còn có ba vị văn lại chịu trách nhiệm phòng thủ Giá Khố Các nữa, là bị ai điều đi? Người sáng suốt vừa nhìn đã nhận ra ngay.

Lâm Duệ sau khi nghe xong, cười giận nói:

- Thú vị! Nhưng các ngươi giải thích sao về túi dầu hỏa mang theo người, đây là loại dầu hỏa chuyên để đốt đấy! Hơn nữa, ta đã lệnh người đi điều tra nguyên nhân bệnh của mẹ giám thừa và phía Thanh Hoa Lâu, nhiều nhất nửa ngày nữa sẽ có kết quả, các ngươi còn muốn quanh co chối tội sao, mau khai ra!

Lúc này một đám văn lại Giá Khố Các quỳ gối cách hai người không xa, bọn họ đều dùng ánh mắt đỏ thẫm nhìn hai người kia.

Tạ Vĩnh vì mất máu nhiều nên sắc mặt trắng bệch:

- Bẩm đại nhân, sự thật chính là như vậy! Túi dầu hỏa này là chúng ta mua để đốt nóng, sửa chữa lại thiên ma long giáp của mình, hai người chúng ta quả thật là bị người hãm hại!

Hắn biết mình tuyệt đối không thể thừa nhận, nhất thiết phải kéo dài đến khi Hàn Vương biết chuyện, bọn họ mới có cơ hội sống sót. Chức giám sát sử chắc chắn là sẽ đánh mất nhưng ít nhiều còn giữ được mạng.

Phan Đông Phàm khắp mặt là vết máu, tình huống còn chật vật hơn Tạ Vĩnh, hắn trừng nhìn Lâm Hạo, khàn khàn nói:

- Hai người chúng ta tự tiện vào Giá Khố Các là làm sai quy tắc nhưng thật sự có người khác phóng hỏa. Mà túi dầu hỏa của Tạ Vĩnh mang theo đang đầy, như vậy nghĩ là chúng ta chưa hề mở ra!

Phó chỉ huy sứ Tôn Sĩ Trình nghe đến đây thì thầm bội phục trong lòng. Hai người này diễn thật quá, giọng khàn khàn thê thảm, gương mặt van xin kia, người không biết quả thật nghĩ bọn họ bị oan.

Hai người kia dù là thân tín của hắn, nhưng nếu đứng trên phương diện công chính công bình, dùng lý trí suy nghĩ thì chắc chắn là hai người này phóng hỏa! Tôn Sĩ Trình thầm nghĩ nhất định phải nghĩ cách giải vây, khuấy đục chứng cứ phạm tội lên thì Hàn Vương mới có cơ hội tham dự. Hàn Vương điện hạ rất được thiên tử sủng ái, hẳn là giữ được tính mạng cho hai người này. Thần sứ thứ hai cũng sẽ không đứng nhìn thuộc hạ mất mạng, dù có tức giận, ít nhiều cũng sẽ kéo lại một chút.

Lúc này Tôn Sĩ Trình đang tìm kiếm ngôn từ, xem nên nói giúp hai người này như nào.

Ngay lúc này, giám sát sử của giám thứ 20, Lạc Thiên Mãn từ bên ngoài đi vào. Hắn chắp tay ôm quyền với Lâm Hạo:

- Đại nhân, đã điều tra xong hiện trường, quả thực có người phóng hỏa, dùng dầu hỏa để đốt. Ngoài ra còn có hơn 50 tấm bạo viêm phù nữa, nếu không phải băng huyết ma kịp ra tay thì cả Giá Khố Các đã bị nổ sập, hóa thành tro tàn rồi. Ngoài ra vì hiện trường đã bị nhiệt độ cao thiêu đốt nên không tìm được manh mối hữu dụng.

Lâm Duệ khẽ hừ một tiếng, mặt không biến sắc nói:

- Thiên Mãn, hai người này nói khi họ vào Giá Khố Các, thấy vài giá sách đã bị dọn trống rỗng, lúc đó cũng đã bị người vẩy dầu hỏa rồi, ngươi có tra được manh mối gì không?

Lạc Thiên Mãn nhíu mày lại, suy ngẫm một lát rồi nói:

- Quả thật tro tàn trong tầng ba hơi ít, thuộc hạ cũng cảm thấy nghi ngờ. Nhưng hàn huyết ma khi ra tay thổi hơi lạnh đến nên biết đâu là khí lạnh thổi bay bớt tro tàn.

Tạ Vĩnh và Phan Đông Phàm nghe thấy lời của Lạc Thiên Mãn mà khóe mắt cảm kích rơi lệ, rõ ràng người phóng hỏa là người khác, bọn họ bị oan, bị người hãm hại đổ tội! Nhưng dù bọn họ có nói như nào cũng không ai tin, cuối cùng cũng có người nói giúp cho họ.

Lâm Duệ nhíu mày, ra vẻ suy tư rồi nói.

- Theo lý thuyết, những lời hai người này nói cũng có thể xảy ra. Tạ Vĩnh, Phan Đông Phàm, các ngươi có manh mối gì khác không, có thấy ai khả nghi không?

Tạ Vĩnh như bắt được cây rơm cứu mạng, vội lên tiếng:

- Đại nhân, khi chúng ta tiến vào quả thật thấy mấy bóng người áo đen thoát ra ngoài từ cửa sổ.

Phan Đông Phàm ánh mắt sáng lên, nháy mắt hiểu ý của Tạ Vĩnh, tạm thời quấy đục bản ản này, giảm hết mức hiềm nghi trên hai bọn họ. Hắn cũng lớn tiếng nói:

- Đại nhân, ta cũng thấy nhưng hai người chúng ta ban đầu không hiểu chuyện nên không kịp phản ứng lại.

Phan Đông Phàm thầm nghĩ muốn chuyển được nhiều văn kiện ra như vậy thì phải là một đám người mới được. Ánh mắt hắn quét xung quanh rồi nói:

- Đại nhân, chúng ta tuy không thấy rõ bộ dáng những kẻ đó nhưng chắc chắn là người trong nha môn, giờ văn kiện hẳn là còn giấu trong nha.

Theo như hắn biết, vì án Lạc gia, làm thêm ca đêm trong Thứ Gian Cục rất nhiều, chỉ huy sứ và 3 vị phó chỉ huy sứ, còn có đông đảo giám sát sử thường phải ở lại trong nha.

Phan Đông Phàm ánh mắt dừng lại phút chốc trên người Lâm Hạo nhưng rồi nhanh chóng xóa đi nghi ngờ là vị này. Nếu như vị này ra tay, căn bản sẽ không cho bọn họ cơ hội lên tiếng, vừa rồi trực tiếp làm thịt bọn họ chẳng phải đơn giản xong chuyện rồi sao?

Hơn nữa tuy người này một mực nhắm vào hai bọn họ nhưng thủ đoạn đường đường chính chính, dùng thế đè người, không chơi thủ đoạn âm tàn, theo lý không cần làm tới như vậy. Mà nếu hai người “thấy được” một đám người áo đen thì không thể là Lâm chỉ huy sứ được, vì lúc xảy ra chuyện, mọi người đều thấy Lâm chỉ huy sứ lao ra từ chính đường.

Phan Đông Phàm rất hoài nghi là phó chỉ huy sứ Đàm Tượng Thăng làm, cũng có thể là phó chỉ huy sứ Hình Hải – người này cũng đang có mấy vụ án bị ngự sử chỉ trích, cũng có chút động cơ ra tay.

Đàm Tượng Thăng nghe vậy thì tức giận không thôi, thầm nghĩ hai người này chắc chắn định hất nước bẩn lên người hắn, làm gì có chuyện đơn giản như vậy chứ? Đàm Tượng Thăng mài răng ken két, thầm nghĩ nếu vụ án này rơi vào tay hắn, nhất định phải khép tội chết cho hai người này!

Phó chỉ huy sứ Hình Hải thì hơi nhíu mày, thầm nghĩ chẳng lẽ có người trộm văn kiện thật sao? Nhưng vì lý do gì? Hình Hải được một bằng hữu thiên ma nhắc nhở, nhất định phải để ý kỹ một hồ sơ, dù là ai muốn đọc các tài liệu đó, chắc chắn là thiên ma!

Lâm Duệ cau mày, thần sắc hơi chần chừ:

- Dù lời của hai ngươi rất hoang đường, nhưng cũng không phải không thể xảy ra. Các vị, vì lý do cẩn thận, vẫn nên điều tra một chút, Đàm phó sứ, do ngươi chọn nhân thủ, điều tra khắp trong ngoài nha môn đi, bao gồm cả phòng của bản quan cũng không phải ngoại lệ, mau kiểm tra một lượt đi! Hình phó sứ, ngươi đi kiểm tra những người lúc đó ở trong nha môn, lý do bọn họ ở lại làm gì? Như bản quan chẳng hạn, ta ở lại là vì giám thừa có cảnh báo, ở lại để đề phòng, nào ngờ xảy ra chuyện thật! Nếu lời hai người Tạ Vĩnh và Phan Đông Phàm là thật, như vậy bản quan cũng đáng nghi.

Lâm Duệ ánh mắt âm trầm nói:

- Nhớ kiểm tra những ai am hiểu huyễn thuật trong nha, đám người này có thể che giấu mọi người, chắc chắn trình độ huyễn thuật rất cao.

Đám người nghe vậy thì thầm đau đầu, cảm giác Lâm chỉ huy sứ này phá án quá cẩn thận nghiêm cẩn, đến gần cổ hủ cứng nhắc rồi. Những lời của Tạ Vĩnh và Phan Đông Phàm sơ hở trăm chỗ, vậy mà Lâm chỉ huy sứ lại coi là có thể xảy ra, muốn kiểm tra trong ngoài Thứ Gian Cục! Dù vị này hành xử nghiêm cẩn, không chút thiên vị để người bội phục nhưng vấn đề là giờ còn đang đau đầu vì án Lạc gia, lại thêm điều tra chuyện này thì làm lỡ bao nhiêu thời gian chứ.

Lâm Duệ lại nói tiếp:

- Hôm nay án cháy Giá Khố Các này rất lớn, liên quan đến hai vị giám sát sử. Ngay cả bản quan và các vị ở đây cũng có hiềm nghi, bản quan không dám chuyên quyền, muốn đưa án này lên trên, chờ Thần Sứ Giám đưa ra quyết định xử trí, không biết ý các vị như nào?

Ngay lúc này, Lâm Duệ cảm thấy quan ấn bên hông hơi nóng lên. Liên hệ với Lâm Duệ là sư tôn Lạc Vọng Thư, chỉ có mấy câu ngắn ngủi: “Hai khắc trước, gian tình giữa Hàn Vương và Huệ Tần đã bị lộ, toàn bộ tôi tớ của Hàn Vương và Huệ Tần đều đã bị chém đầu. Tiểu Hạo Hạo nhớ hành sự cẩn thận, đừng để bị nghi ngờ.”

Lâm Duệ phát hiện đám thuộc hạ của mình tin tức cũng rất nhanh nhạy. Không lâu sau, ba vị phó chỉ huy sứ, hai mươi giám sát sử quan ấn đều hơi động. Bọn họ gần như cùng lúc nhận được tin tức, một số người khẽ nghiêng đầu, ánh mắt đầy thương hại nhìn Tạ Vĩnh và Phan Đông Phàm, bọn họ biết hai người này chắc chắn phải chết!

Lâm chỉ huy sứ không tấu án này lên trên còn đỡ, nếu để bên trên biết được, hai người này còn thảm nữa!

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com