Sau khi Lâm Duệ bắt được dị thể của Vương Thiên Vũ thì dưới sự trợ giúp của quang minh tâm số 9, hắn gửi lời mời kết bạn ẩn danh. Để hắn bất ngờ là lời mời kết bạn của mình bị từ chối!
Lâm Duệ khẽ nhíu mày, thầm nghĩ tên này còn chưa biết rõ tình thế của mình hay sao? Thế là hắn lại gửi lời mời kết bạn, kèm theo chú thích ngắn. Đoạn chú thích này là để nhắc nhở đối phương tình cảnh hiện giờ đồng thời tạo chút áp lực. Kết quả là Vương Thiên Vũ dứt khoát đóng lại thông tin lượng tử, từ chối nhận tin nhắn.
Lâm Duệ nhìn thấy thì khẽ hừ một tiếng, không giận mà còn cười. Vương Thiên Vũ này rất kiên cường a, rất thông minh cũng rất lưu manh. Tên này biểu lộ ý tứ là “giờ ta không muốn đàm luận với ngươi, ngươi muốn giết dị thể của ta thì tùy ngươi!”
Nhưng Lâm Duệ suy nghĩ một chút, cảm thấy điều này rất bình thường. Dị thể hành giả luyện đến cấp 7, cấp 8 đều là nhân kiệt của Liên Bang, huống hồ là Vương Thiên Vũ, thuật sư cấp 8 bậc hoàng, còn là đệ tử của Linh Huyễn nổi danh khắp Liên Bang!
Nhìn kinh nghiệm nhân sinh của Vương Thiên Vũ là biết, đối phương là kẻ tâm cao khí ngạo, tính độc lập cũng rất mạnh. Muốn thu phục chắc chắn không phải là chuyện đơn giản. Nhưng từ từ sẽ được a…
Lâm Duệ cũng không chút vội vã, hắn đã luyện hóa được hoàng viêm chiến long, tổ đặc công dị thể dưới trướng Tiết Lăng Tuyết cũng vừa được tăng thêm lực lượng. Gần đây Cung Hoành Đao cũng đang liên hệ với mấy hảo thủ, cũng sắp thành công rồi, bên cạnh hắn tạm thời không thiếu người. Mà dị thể của tên này nằm trong tay hắn, đối phương có thể chạy được sao?
Lâm Duệ mang theo Cơ Tuyết Oánh, tâm tình thoải mái quay về hoàng thành, chuẩn bị đến tìm sư tôn làm bài tập hằng ngày, để sư tôn cường hóa cho hắn.
Lúc này, hắn nhận được tin nhắn của Lâm Hi.
Hạ mạt thiển niệm (Lâm Hi): Anh, em đã thông qua thiên ma trắc rồi, vừa diện kiến thần sứ thứ nhất, thu được thư văn bổ nhiệm, ấn tín và dây triện rồi.
Lâm Duệ phản ứng bình thản, điều này hắn đã sớm đoán được rồi.
Cô Ảnhメ Thiên Đao (Lâm Duệ): Không sai, chú ý không được khinh thường, mới nhận chức nhất định phải cẩn thận, đế đảng sẽ cố gắng tìm ra sai lầm của em, có cái gì không hiểu hoặc không giải quyết được thì nhắn ngay cho anh.
Lâm Duệ sau đó nhận được tin mới.
Hàn quang trúc ảnh (Lý Lập): Sư đệ, hai người Tạ Vĩnh và Phan Đông Phàm chắc là sắp ra tay, có thể là tối nay.
Lâm Duệ: Tối nay? Sư huynh có chứng cớ gì không?
Hàn quang trúc ảnh (Lý Lập): Vừa rồi giám thừa của Giá Khố Các xin nghỉ với ta, nói là mẹ già ở nhà phát bệnh, cần về gấp. Khi hắn xin nghỉ có nhắc ta chú ý đến Tạ Vĩnh và Phan Đông Phàm, hắn còn nói mẹ hắn mới gần trăm tuổi, cơ thể khỏe mạnh, hôm nay đột nhiên phát bệnh, cảm giác rất quái lạ.
Lâm Duệ không khỏi nhướng mày, cười quái dị. Giám thừa này đúng là tận tâm tận chức trách, để lại trông coi văn kiện ở Giá Khố Các cũng có chút lãng phí.
Cô Ảnhメ Thiên Đao (Lâm Duệ): Cá đã mắc câu, vậy cứ hành động theo kế hoạch.
Lâm Duệ lúc trước không ngờ hai người này lại quả dám ra tay với Giá Khố Các, đúng là thu hoạch ngoài ý muốn.
Lâm Duệ gọi giới linh: “Giới linh, giúp ta thôi diễn huyễn thuật cao giai đến cấp đại tông sư!”
Thông báo: ngài nắm giữ huyễn thuật cao giai cấp đại thành, thôi diễn lên cấp đại tông sư tốn 6000 điểm hồn lực!
Lâm Duệ lựa chọn đồng ý, năng lực huyễn thuật của hắn là sao chép của chiến linh số 2, thực chất là đến từ nguyên thần thứ hai của Nguyệt Thiên Khuynh. Tối nay họ sẽ cần dùng năng lực này, đương nhiên cấp bậc càng cao càng tốt.
….
Khuya hôm đó, giám sát sử của giám thứ 9 – Tạ Vĩnh và giám sát sử của giám thứ 10 – Phan Đông Phàm gặp mặt nhau trong hành lang khuất phía nam cách Giá Khố Các ba mươi trượng. Tạ Vĩnh nhìn lầu các đã tắt đèn kia, sắc mặt trầm lạnh, ánh mắt lóe tia hung dữ:
- Lão Phan, ngươi xác định có thể kéo bọn họ tới sáng mai đấy chứ?
Phan Đông Phàm tay đè trường đao, khẽ mỉm cười:
- Lý cô nương của Thanh Hoa Lâu nổi tiếng khắp Lạc Kinh, nàng ta nợ ta một nhân tình, đã đáp ứng sẽ giúp ta. Đám văn lại Giá Khố Các chưa từng nếm mùi phong hoa, tối nay chắc chắn không về được, nhưng trong đó còn có 3 người phòng thủ.
Hắn chưa nói xong đã bị Tạ Vĩnh ngắt lời:
- Đã bị thủ hạ của ta điều tạm đi để lấy lời khai, trong hai canh giờ bọn họ không thể về được.
Tạ Vĩnh chỉ về phía trước:
- Ngươi cảm ứng thử xem, trong đó đã không còn một ai!
Hô hấp của hai người dần trầm trọng, Phan Đông Phàm ngầm ám chỉ:
- Muốn đổi thật sao? Hay là cầu viện Hàn Vương?
- Cầu viện? Quyết tâm ra tay của ngự sự trung thừa và Lâm Hạo ngươi cũng không phải không thấy được, bọn họ không đẩy ngã được Hàn Vương nhưng muốn giết chết chúng ta! Hàn Vương dù có thể bảo vệ tính mạng chúng ta cũng không giữ được chức vị cho chúng ta!
Tạ Vĩnh lấy ra đá lửa và túi dầu hỏa, khẽ lắc trước mặt Phan Đông Phàm:
- Dù có sửa lại cũng vô dụng, mấy vụ án lúc trước xử lý quá qua loa, không thể không để lại chút sơ hở nào được, mà mực cũ mực mới vừa nhìn là lộ ngay, kế sách hiện giờ chỉ có chết không có đối chứng.
Phan Đông Phàm hít một hơi thật sâu, dần bình tĩnh lại:
- Ngươi nói có lý, nhưng toàn bộ văn kiện đều có một phần sao chép giấu ở Kim Quỹ Thạch Thất, chúng ta không có biện pháp nào a.
Tạ Vĩnh không chút biểu tình nói:
- Thì sao chứ? Bọn họ cũng không có quyền lấy từ đó ra, nếu bọn họ lấy được thì Hàn Vương đã bị đổ rồi!
Kim Quỹ Thạch Thật là nơi lưu trữ văn thư của hoàng gia, thuộc quyền quản lý của thiên tử!
Phan Đông Phàm hơi chút suy tư, cắn răng nói:
- Ra tay!
Hắn nghĩ đốt đi cũng tốt, vĩnh viễn trừ hậu hoạn! Văn án cháy mất sẽ không còn chứng cứ, phía Ngự Sử Đài cũng không thể làm được gì.
Phan Đông Phàm nắm chặt đao bên hông, trong lồng ngực sinh ra tức giận, thầm nghĩ chỉ cần qua được hôm nay, hắn chắc chắn phải trả thù Lâm Hạo! Tên chết tiệt này, đừng hòng ngồi vững vị trí chỉ huy sứ Thứ Gian Cục!
Hai người khẽ liếc nhìn nhau, lập tức yên lặng không tiến động đi về hướng Giá Khố Các, bọn họ đi trong bóng tối không để lộ chút dấu vết nào. Trong Giá Khố Các quả thật không có ai, hai người dễ dàng nhảy vào tầng ba qua cửa sổ.
Lúc này, Phan Đông Phàm hơi sững sờ, khẽ hít sâu:
- Thật kỳ quái, sao trong này lại có mùi dầu hỏa!
Trong Giá Khố Các chứa hồ sơ quan trọng, bình thường nghiêm cấm đốt đèn nến, buổi tối cũng chỉ dùng loại “oánh bạch thạch” tỏa ánh sáng nhẹ chiếu sáng. Nhưng giờ mùi dầu hỏa quá nặng, là loại chuyên dùng để đốt, nhiệt lực còn đủ đốt cả thiên ma long giáp, uy lực sánh ngang với tên lửa mini của thiên ma! Bọn họ cũng mang theo loại dầu hỏa này nhưng giờ còn chưa vẩy ra a!
Tạ Vĩnh nhìn quanh bốn phía, sắc mặt trắng bệch:
- Quả thật không đúng!
Tạ Vĩnh phát hiện có khoảng chục giá sách trong tầng ba Giá Khố Các trống rỗng! Da đầu hắn tê dại, không chút do dự lao ra ngoài cửa sổ! Nhưng hắn vừa mới lao ra đã thấy sau lưng lửa lớn bùng cháy, ngọn lửa mãnh liệt nháy mắt nuốt lấy tầng ba Giá Khố Các!
Thế lửa vô cùng mãnh liệt, nhiệt độ cao đến bỏng người, Tạ Vĩnh ở cách mười trượng còn cảm thấy cả người nóng bỏng. Tầng ba Giá Khố Các nhanh chóng bùng cháy, lửa lớn thiêu các giá sách và đống văn kiện còn lại thành tro tàn!
Tạ Vĩnh con ngươi co rút mãnh liệt, hắn hiểu có người đã vào Giá Khố Các trước bọn họ, sau khi lấy văn kiện ra ngoài còn vu oan giá họa cho họ! Cũng đúng lúc này, hắn thấy Lâm Hạo mặc thiên ma long giáp, từ chính đường lao đến gầm lên:
- Là đám chuột nhắt phương nào, dám đốt Thứ Gian Cục của ta, các ngươi muốn chết sao, Nhập Thất!
Vương Sâm lao ra sau Lâm Duệ, lúc này hắn còn khẽ ra hiệu với Chúc Nguyên Hàn bên người.
Chúc Nguyên Hàn tay đặt lên bờ môi khẽ thổi, tức thì một luồng gió lạnh giá cuốn đến Giá Khố Các, nháy mắt làm giảm thế lửa, không để nó lan xuống tầng hai.
Lâm Duệ và Cơ Tuyết Oánh thì chia ra hành động, mỗi người ngăn một người đang chạy trốn trên trời.
Tạ Vĩnh hai mắt đỏ thẫm, biết mình tuyệt không thể bị Lâm Hạo ngăn lại, nếu không hậu quả khó lường. Hắn toàn thân nổi gân xanh, gần như nổ vỡ huyết mạch, trong nháy mắt bùng nổ sức mạnh toàn thân.
- Chết đi!
Chỉ là Tạ Vĩnh mới xuất kiếm đã thấy đao quang sáng lóa như tuyết ập đến trước người.
Phốc!
Tạ Vĩnh còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy hai tay, hai chân hắn đã rời xa hắn. Hắn không khỏi sợ hãi tuyệt vọng, thầm nghĩ đây là chiến lực cấp 6 bậc đế sao? Đao nhanh thật!