Sau khi tiếp kiếm Thần Sứ Giám xong, Lâm Duệ lại về Thần Sứ Viện, gặp mặt Lạc Vọng Thư. Lạc Vọng Thư sau khi ngồi xuống thì cười lạnh nói:
- Mưu tính của thần sứ thứ nhất, Tiểu Hạo Hạo có thấy rõ không?
- Đệ tử thấy rõ, thần sứ thứ nhất muốn tính toán thiên tử, cũng không yên lòng với chúng ta.
Lâm Duệ đương nhiên hiểu rõ, thần sứ thứ nhất muộn mượn Chu Vân Hi để đánh mặt thiên tử, để quần thần cả triều nhớ đến án diệt môn Chu gia, đả kích thiên tử, ngoài ra còn muốn dùng chuyện này bốc lên ác cảm giữa thiên tử và hai anh em Lâm Hạo, Chu Vân Hi, tiến thêm một bước chia rẽ thần sứ thứ ba và thiên tử, có thể nói là một mũi tên trúng mấy con chim, tính toán rất sâu. Cho nên Lâm Hi nhìn như một bước lên trời, vừa ra làm quan là tòng ngũ phẩm nhưng thực tế cũng phải trả giá khá nhiều.
Lạc Vọng Thư nghe vậy thỏa mãn gật đầu, đứa nhỏ này quả là hiểu chuyện, để nàng yên tâm. Nàng cầm ấm trà rỗng lên nói:
- Không chỉ như vậy đâu, thần sứ thứ nhất tính toán rất sâu, có lẽ còn có dụng ý khác. Hắn để nghĩa muội của ngươi đảm nhận giám sát sử Thừa Thiên Môn, chức vị này có chút gân gà nhưng còn phải nhìn là nằm trong tay ai nữa.
Trên danh nghĩa, chức quyền giám sát sử Thừa Thiên Môn rất lớn, không chỉ chịu trách nhiệm canh gác ra vào Thừa Thiên Môn, còn tuần tra cứu hỏa, truy bắt tội phạm… Nhưng vấn đề là phía trên họ có quá nhiều cơ quan phiền toái, những việc này không đến phiên giám sát sử, nhưng trách nhiệm lại rất nặng, nếu xảy ra chuyện gì thì giám sát sử chắc chắn phải chịu tội đầu tiên. Nhưng nếu chức vị này rơi vào tay nghĩa muội chỉ huy sứ Thứ Gian Cục thì lại khác! Nếu như Chu Vân Hi muốn độc quyền, phía trên cũng không có mấy người có thể ngăn được.
Lúc này Lạc Vọng Thư nhìn ấm trà, trực tiếp lấy ra nước từ không khí, đun sôi rồi ngâm trà.
- Chu Vân Hi thiên phú không kém, lại có đan tâm bất diệt long, tiền đồ vô cùng, ngươi ngày khác vào cung thì mang theo nàng ta tới gặp ta.
Nàng rót trà cho hai người rồi nói:
- Chuyện này sẽ chọc giận thiên tử, nhưng ta đoán trong thời gian này, hắn chưa rảnh để ý đến nghĩa muội của ngươi đâu.
- Chưa rảnh? Chuyện Hàn Vương và Huệ Tần sắp bị lộ sao?
Đối với thiên tử, việc bị cắm sừng quan trọng hơn nhiều.
Lạc Vọng Thư không trả lời thẳng, chỉ mỉm cười nói:
- Cho nên giờ ngươi muốn xử lý Lục điện hạ kia như nào thì chuẩn bị ra tay được rồi.
Trong mắt Lâm Duệ hiện lên tia sáng ác độc, hắn vẫn chờ tin này của Lạc Vọng Thư từ lâu. Chuyện Hàn Vương và Huệ Tần thông dâm, chỉ có sư tôn Lạc Vọng Thư có năng lực tiết lộ mà không lo thiên tử phản phệ.
Sau đó Lâm Duệ chuyển lại lời của Chu Vân Phi cho sư tôn.
Lạc Vọng Thư nghe vậy thì giật mình, nàng không ngờ Lâm Hạo có câu trả lời nhanh như vậy. Như vậy đường dây liên hệ với Lâm Hạo không thể khinh thường, năng lực ở Đông Á rất lớn. Để nàng giật mình hơn cả là đồ vật đối phương nhắn cung ứng.
- Một lọ thuốc cường hóa dị thể cấp 8, một lọ hoàn thiện gen cấp 8, còn có thuốc tiêm nguyên tố X, Tiểu Hạo Hạo, ngươi xác định chứ?
Trên mặt Lạc Vọng Thư đầy vẻ giật mình, nàng phải nắm chặt tay áo lại mới đè nén được tâm tình. Đây là những thứ nàng đang mong chờ, có thể thấy đối phương rất có thành ý, cũng rất hiểu về nàng.
Lạc Vọng Thư híp mắt lại:
- Như vậy khi nào họ đưa tới?
Lạc Vọng Thư chắc chắn sẽ không quét DNA để người khác nắm được đằng chuôi. Nhưng có 3 lọ thuốc này, thực lực tổng hợp của nàng sẽ tăng mạnh. Chỉ cần thân thể của nàng được cường hóa thêm, nàng sẽ có thêm vài phần tự tin ngăn cản mười hai vị thần sứ dự bị đang rục rịch.
- Họ nói chờ lần giao dịch đầu tiên hoàn thành sẽ đưa. Bọn họ không quan tâm lần đầu nhiều ít như nào, chỉ yêu cầu ta đứng ra đảm bảo, hoàn thành lần giao dịch này.
Lâm Duệ thần sắc nghiêm nghị nói, ý của đối phương là muốn hắn nhập đội, kéo chỉ huy sứ Thứ Gian Cục cùng xuống nước.
Lạc Vọng Thư hiểu ra ngay, mỉm cười nói:
- Đối phương thành ý lớn như vậy, chúng ta cũng không thể hẹp hòi được. Hai ngày nay ngươi mau chóng tìm chưởng quỹ và phòng thu chi, thu mua vài hiệu buôn, ta sẽ cung cấp vốn 2000 vạn ma ngân, đến lúc đó dùng phương thức ký sổ gửi cho ngươi.
Lâm Duệ không khỏi “ừng ực” nuốt nước miếng, lần giao dịch đầu tiên đã chơi lớn như vậy rồi sao? Hai ngàn vạn ma ngân, là 200 ức đồng Liên Bang đấy!
Lâm Duệ chắp tay lại nói:
- Sư tôn xin thông cảm, đệ tử tài sản ít ỏi, sao kiếm ra nhiều nhân thủ như vậy được, sao gánh được giao dịch lớn như vậy chứ? Không biết sư tôn có chưởng quỹ đáng tin nào không, có thể đề cử cho ta không?
Lạc Vọng Thư nghe vậy khẽ cười nhạo:
- Tìm chưởng quỹ có gì khó chứ? Phía Dịch Đình Cung có một đám con cái tội quan bị biếm làm nô, không ít biết chữ. Ngươi đến đó chọn mấy kẻ thông minh, ký khế ước làm nô đồng thời mua đắt, lại mời thuật sư dùng khống tâm phù, sinh tử của họ trong tay ngươi, như vậy có thể đảm bảo không có sơ hở.
Nàng dùng sức véo mặt Lâm Hạo:
- Tiểu Hạo Hạo, còn dám chơi tâm tư với ta, sư tôn ngươi là loại người lòng dạ hẹp hòi sao. Ta đã nói rồi, sư đồ ta là một thể, ngươi nghĩ ta nói dối sao?
Lâm Duệ nghe vậy thì khẽ nở nụ cười ngượng ngùng, vừa rồi ý của hắn là để Lạc Vọng Thư phái người đến giám sát. Hắn đã ở Thiên Cực tinh mấy tháng, hiểu đạo lý đừng coi người Thiên Cực tinh là kẻ đần. Thiên Cực tinh kém xa về khoa học kỹ thuật vớ Liên Bang, nhưng trí tuệ của họ không kém hơn nhân loại! Nhưng lần này có vẻ vỗ mông ngựa rồi!
Câu tiếp theo của Lạc Vọng Thư làm hắn thêm chấn động:
- Còn về giao dịch, ngươi cứ mua bán theo giá “đại bàn giới”, không để bọn họ chịu thiệt, cũng đừng để họ được lợi.
Lâm Duệ kinh ngạc hỏi lại:
- Theo giá đại bàn giới sao sư tôn, có thích hợp không a?
Đại bàn giới là nghĩa là giá bán sỉ ở đây. Lâm Duệ thầm nghĩ nếu dựa theo giá tiền này, lợi nhuận của hắn còn cao hơn nữa. Cần biết bên phía Đông Á chấp nhận trả giá cao để mua, mà nếu dựa theo giá bán sỉ mua ở Thiên Cực tinh rồi bán lại, trừ đi đủ loại chi phí, hắn có thể thu được 60% lợi nhuận!
- Có gì không thích hợp chứ? Hàng trong tay họ bán cho người khác cũng là kiếm lời, bán cho ngươi cũng là kiếm lời!
Lạc Vọng Thư khẽ nhéo nhéo mặt Lâm Hạo:
- Tiểu Hạo Hạo, ngươi phải hiểu rõ, ta và bọn họ có khác biệt, sư đồ chúng ta mới là một thể. Đám thế gia và thương nhân chỉ là người ngoài được vi sư che chở mà thôi, vi sư sao phải cho họ số tiền lời này chứ? Hơn nữa, của cải của ngươi quá mỏng.
Lạc Vọng Thư cảm giác sờ mặt Lâm Hạo này rất thích, nhưng sau đó nàng vẫn buông tay xuống, tiếp tục uống trà:
- Ngươi có số tiền này có thể mau chóng thuê thêm võ tu đáng tin, đường đường chỉ huy sứ Thứ Gian Cục mà trong nhà không có hộ viện gia tướng ra dáng gì cả. Nên lấy chuyện hôm nay để đề phòng thêm, nếu trong tay ngươi có vài cao thủ ra dáng thì chúng đã không dám tổ chức ám sát ngươi rồi.
Lâm Duệ còn biết nói gì đây, chỉ đành gật đầu:
- Đệ tử xin Thần Sứ Giám thêm long vệ Tiên Vu Yên chính là để đảm bảo an toàn bản thân.
- Tiên Vu Yên sao? Chuyện này ngươi đừng ôm hy vọng làm gì, Tiên Vu Yên trước kia là long vệ của thái tử. Chừng 50 năm trước, đại quân Luyện Ngục theo thông đạo Thiên Uyên công phạt Đại Tống. Thái tử theo lệnh của Thần trông giữ Pháo Đài Thần Thạch, ngăn cản 7000 vạn đại quân Luyện Ngục một ngày một đêm, cuối cùng kiệt lực chết trận ở Pháo Đài Thần Thạch. Sau trận chiến đó, chúng ta và thiên tử cùng nghĩ muốn thu Tiên Vu Yên về dưới trướng nhưng Tiên Vu Yên hận chúng ta không kịp cứu viện thái tử, cự tuyệt toàn bộ mời chào, thậm chí không tiếc lấy cái chết ra bức bách.
- Chúng ta cũng có hổ thẹn với thái tử, hơn nữa không muốn thấy thiên tài như vậy chết yểu nên không bức bách nữa, cho nên hôm nay thiên tử đồng ý cho ngươi mời chào nàng ta, cũng là nghĩ ngươi không thể mời chào được.
Lâm Duệ khẽ gật đầu, những lời của Lạc Vọng Thư giống với tin tình báo của Cục An Ninh. Lúc này, Lạc Vọng Thư chuyển chủ đề:
- Thượng Quan Thiên Di kia là sao vậy? Nghe nói ngươi yêu cầu nàng ta làm long vệ cho mình? Đứa nhỏ này là thiên tài kiếm đạo hiếm thấy, thiên phú không kém hơn ta, gia nhập vào Long Vệ thật quá đáng tiếc. Nàng ta giờ liên hệ quá sâu với Vạn Lôi Thiên Tôn, một khi Hóa Long sẽ bị Vạn Lôi Thiên Tôn cướp mất ý chí, trở thành vật chứa để hắn phục sinh. Nghe nói ngươi còn tiêu tiền mua bí dược Hóa Long cao cấp nhất cho nàng ta, a, chẳng lẽ là ngươi định?
Lạc Vọng Thư bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, nhìn về hướng mi tâm Lâm Hạo hỏi.
Nàng không nói hết lời nhưng Lâm Duệ hiểu được, hắn khẽ gật đầu:
- Đệ tử có ý này, muốn thử một phen.
- Vậy ngươi nhất định phải cẩn thận, thứ kia không thể dễ dàng vận dụng.
Lạc Vọng Thư khẽ hớp trà suy tư:
- Nhưng cũng không ngại thử một lần. Nàng ta là thiên tài kiếm đạo, thiên phú huyết mạch cũng rất tốt. Nếu như có thể Hóa Long, đến lúc đó đừng nói là ta, dù là thiên tử và hai vị kia cũng phải thèm muốn đấy. Nhưng không thể ra tay ở gần Lạc Kinh được, trước khi ra tay nhớ bố trí trận pháp hoàn chỉnh, tránh để bị người phát hiện, như vậy cần không ít tài nguyên a.
Nàng lại lấy ra một chồng kim phiếu dày đưa cho Lâm Hạo.
Lâm Duệ thoáng cảm ứng, phát hiện chồng kim phiếu này chừng 5 vạn lượng, là 50 ức đồng Liên Bang. Hắn cảm động nhìn lại sư tôn, thầm nghĩ sư tôn đối xử với hắn quá tốt rồi. Vị này đã cho hắn con đường kiếm tiền, giờ còn cho hắn cả tiền mặt, đối tốt hơn cả cha mẹ vậy.
- Đây không phải là ta cho ngươi, mà là Viên gia ở Lộ Thành nhờ ta chuyển số tiền này cho ngươi.
Lạc Vọng Thư cười lớn nói:
- Đúng, đúng như ngươi suy nghĩ, chính là Viên gia có Viên Thành Khải, bọn họ muốn xin ngươi giơ cao đánh khẽ, tha cho bọn họ một lần, chỉ hy vọng ngươi xử án công bằng, đừng để thiên ma dính đến bọn họ.
Lâm Duệ nghe vậy thì nhíu mày. Hắn và Viên Thành Khải đã kết thù không chết không thôi, không giết tên này thì hắn không an tâm ngủ ngon được.
- Cũng không bảo ngươi buông tha Viên Thành Khải, chỉ là Viên gia mà thôi. Viên gia đã tìm người khác thừa kế thiên cương chiến long, bọn họ đã bỏ qua Viên Thành Khải, để mặc ngươi xử trí.
Lâm Duệ lúc này mới thả lỏng tâm thần, chỉ cần không phải buông tha Viên Thành Khải thì dễ làm. Cùng lúc đó, hắn cũng khẽ thở dài trong lòng, đây mới là thế gia a…
Lúc này, Lạc Vọng Thư nhớ đến một chuyện nói:
- Đúng rồi, đám tróc đao nhân kia là sao? Quan hệ với ngươi như nào?
Lâm Duệ tâm thần run lên, đáp lại nghiêm nghị:
- Sư tôn, khi đệ tử gặp đám người này cũng không hiểu nhiều. Chỉ biết là thực lực đám người không tầm thường, thâm sâu khó lường, thu phí cũng rất rẻ. Ta đã từng suy nghĩ, bọn họ rất có thể là vực ngoại thiên ma, thậm chí có liên quan đến đường dây ta tiếp xúc.
Lạc Vọng Thư nghe vậy thì nở nụ cười thỏa mãn, nàng cũng đoán như vậy. Đám người kia hẳn là khi ở quận thành đã muốn kết giao với Lâm Hạo, có ý muốn kết nối. Nàng rất mừng là Tiểu Hạo Hạo không giấu nàng chuyện này.
Lạc Vọng Thư khẽ uống ngụm trà rồi nói:
- Ngươi có thể tiếp xúc với họ nhưng nhớ giữ khoảng cách, chỉ cần thuê như bình thường là được. Đây đối với ngươi cũng là một phần sức mạnh, không thể bỏ qua được.
Nàng khẽ thở dài trong lòng, đệ tử này của nàng cái gì cũng tốt, chỉ là tài sản mỏng quá, không tiền không thế. Khác với các đệ tử khác của nàng, sau lưng đều có danh gia vọng tộc hộ thuẫn, không cần phải lo nghĩ tiền tài cho nên nàng phải tốn công sức thêm chút, cho hắn thêm trợ cấp mới được.