Không cần Nguyễn Tri Hạ giải thích nhiều, Tần Thủy San cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Cô ta cũng không hỏi nhiều, liền nói: “Tôi lập tức dẫn người xuống.
” Tần Thủy San xuống rất nhanh, cô ta không chỉ dẫn theo bảo vệ mà còn dẫn theo hai nhân viên trong phòng làm việc của cô, trẻ tuổi, dáng người cũng cao lớn.
Cô ta đi đến trước mặt Nguyễn Tri Hạ, gõ cửa xe: “Xuống đi, cô nói người đi theo cô đang ở đâu?” Nguyễn Tri Hạ chỉ chỉ chiếc xe hơi màu đen phía sau lưng.
Tần Thủy San quay đầu nhìn hai nhân viên phía sau, chỉ Nguyễn Tri Hạ: “Dẫn chị Hạ đi lên trước đi.
” Nguyễn Tri Hạ xuống xe, thấy Tần Thủy San không định đi lên, liền tò mò hỏi: “Cô định làm gì?” “Không có gì, chỉ muốn giúp cô nhìn xem kẻ nào không có mắt, ngay cả người của tôi cũng dám động đến.
” Tần Thủy San mặc đồ công sở, một tay chống trên thân xe, nhìn có vẻ rất có khí thế.
Nguyễn Tri Hạ liếc cô ta một cái: “Ở đâu ra chuyện tôi là người của cô?” Tần Thủy San bước tới trước mặt cô, thì thầm: “Chỉ đùa chút thôi mà, có mấy đứa nhóc ở đây, nể mặt chút đi.
” Nguyễn Tri Hạ nở nụ cười, không nói gì nữa.
Lúc cô quay đầu nhìn lại chiếc xe đã bám đuôi coi, lại phát hiện chiếc xe kia đang rời khỏi.
Tần Thủy San đứng cạnh cô, nhìn theo tầm mắt của cô, vẻ mặt nghi ngờ: “Chuyện gì xảy ra với chiếc xe kia? Cô có chắc là đi theo cô tới đây không? Không chừng là chiếc xe kia đi cùng đường với cô thì sao? Chứ làm gì có phóng viên nào dễ dàng bỏ qua miếng mồi ngon như vậy?” Tin tức giải trí, luôn là tin tức tiêu khiển mà mọi người thích nhất.