” “Cậu không biết đâu, ba năm nay, Tô Miên đã mua được biết bao nhiêu bài báo…” Chuyện ba năm nay, xảy ra thì coi như đã qua rồi, Nguyễn Tri Hạ cũng không cần phải tính toán.
Hiện giờ chuyện cô lo lắng là, những người kia đang vô cùng chú ý đến Mạc Hạ.
Tuy Mạc Hạ không có lộ diện, nhưng cũng không đảm báo được sẽ không có những phóng lớn gan sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để chụp được Mạc Hạ.
Mạc Hạ đã thức, đang ngồi trên giường chơi búp bê, trong miệng còn lẩm bẩm gì đó.
Người làm đứng canh bên giường, vừa thấy Nguyễn Tri Hạ đến liền đi về phía cô: “Mợ chủ, cô chủ nhỏ không cho tôi thay quần áo cho cô ấy, nói phải đợi mợ tới.
” Trong nhà có nữ người làm chuyên chăm sóc Mạc Hạ, lúc Nguyễn Tri Hạ không bên cạnh, đều là nữ người làm chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của Mạc Hạ.
Mạc Hạ hơi tập trung, đến giờ còn chưa nhận ra là Nguyễn Tri Hạ đã đến.
Nguyễn Tri Hạ đi đến, nhỏ giọng hỏi nữ người làm: “Lúc tôi không ở đây thì sao? Con bé ăn cơm thay đồ đều nghe lời ư?” Nữ người làm nghe vậy, liền nở nụ cười, nói: “Rất nghe lời.
” “Tôi biết rồi.
” Nguyễn Tri Hạ gật gật đầu: “Tôi đã đến rồi, chị đi làm việc đi.
” “Vâng.
” Nữ người làm đi ra ngoài.
Nguyễn Tri Hạ đi qua, dịu giọng nói: “Hạ Hạ, rời giường.