Vô Hạn Lưu: Người Ngoài Nói Ta Cùi Bắp, Ai Ngờ Ta Lại Là Mãn Cấp

Chương 34



Vừa nhìn thấy bức tượng, khán giả trong phòng livestream lập tức bùng nổ. Đạn mạc lướt dày đặc trên màn hình.

[ Má ơi! Đây là vật phẩm kháng ngự đỉnh cao đó! ]

[ Đây chẳng phải là đồ từ cái phó bản anh ta từng vào vai cảnh sát sao? ]

[ Nhớ rồi! Cái phó bản cấp 40, Kim Đồng chính là vật chứa của boss! Sau khi đánh bại boss, bức tượng mới rơi vào tay Mạc Kiệt. ]

[ Cái phó bản đó là của Quan Dương Trạch dẫn đội phải không? ]

Mộng Vân Thường

[ Quan Dương Trạch xếp hạng 168 trên bảng tổng đấy, vậy người chơi trong top 200 mà Mạc Kiệt nói tới chính là anh ta rồi. ]

Ngay lập tức có người trong livestream bắt đầu kể lại về độ nguy hiểm của phó bản đó, làm sao Quan Dương Trạch đã một mình dẫn dắt cả đội vượt qua, còn cứu mạng toàn đội nhờ vào năng lực siêu đẳng của mình.

[ Không ngờ cuối cùng Kim Đồng Tử lại nằm trong tay Mạc Kiệt. ]

[ Đây là Boss của cả phó bản, dùng nó đúng là được ăn cả ngã về không. ]

[ Mỗi lần dùng là mỗi lần cược mạng, anh ta dám lấy ra chứng tỏ cũng không đơn giản. ]

Mạc Kiệt siết chặt bức tượng trong tay, luồng khí lạnh từ lòng bàn tay lan khắp cơ thể, khiến anh run rẩy. Anh nhớ rất rõ lần cuối cùng dùng nó là ở cái phó bản bị nguyền rủa đó, nơi mà anh suýt c.h.ế.t nếu không có kỹ năng giải nguyền cực mạnh của mình. Sau khi boss bị tiêu diệt, Quan Dương Trạch đã đích thân đưa bức tượng lại cho anh, bởi vì chỉ mình anh mới có thể kiểm soát được Kim Đồng Tử.

Bởi vì khi mới được lấy ra, Kim Đồng sẽ không tấn công chủ sở hữu trong mười giây đầu tiên. Nhưng cứ mỗi hai giây, chủ nhân sẽ bị dính một lời nguyền. Sau mười giây, nếu không cất tượng đi, Kim Đồng sẽ phản phệ — không chỉ bị tiểu quỷ cắn trả mà còn hứng chịu lời nguyền xuyên tâm — hậu quả không thể cứu vãn.

Mạc Kiệt mang theo Kim Đồng Tử đến phó bản cấp 30 lần này là vì hy vọng tìm được món kháng ngự khác nhẹ nhàng hơn. Nhưng anh không ngờ lại phải dùng đến nó sớm như vậy.

Ngay khi Kim Đồng Tử xuất hiện, tiếng cười khúc khích trẻ con lập tức vang vọng khắp nghĩa địa. Một cái đầu trẻ con bất ngờ hiện ra trước mặt anh, rồi nhanh chóng có thêm hai cái nữa lơ lửng giữa không trung. Ba cái đầu da xanh tái, cười toe toét, rồi cả ba bò sát mặt đất, dùng tay chân trườn đi như những con côn trùng khổng lồ.

Kim Đồng quay đầu, đôi mắt đen như vực sâu lạnh lẽo nhìn chăm chú vào Mạc Kiệt, sau đó quay ngoắt về phía con quỷ đang áp sát. Dường như chỉ ánh nhìn đó thôi đã khiến nó lùi lại theo bản năng.

"Không ngờ mình lại phải dùng đến thứ này…" Mạc Kiệt thì thào, sắc mặt trắng bệch, trong lòng chỉ kịp thở phào một hơi, đồng thời bắt đầu giải trừ những lời nguyền vừa dính phải.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, một con quỷ khác bất ngờ từ trong bóng tối xuất hiện. Hai con nhìn nhau rồi bắt đầu… dung hợp.

Trước ánh mắt hoảng loạn của Mạc Kiệt, hai con quỷ hợp lại làm một, biến thành một sinh vật thể kỳ dị khổng lồ. Không nói lời nào, nó bỗng nhấc chân lên, giáng mạnh xuống bức tượng Kim Đồng Tử ngay trước mặt anh — như muốn xóa sổ hiểm họa ngay từ gốc rễ.

Dưới chân vang lên một tiếng “bụp” khô khốc, giống như bóng bay bị giẫm nổ — một trong ba cái đầu của Kim Đồng bị nghiền nát dưới chân sinh vật kì dị kia, b.ắ.n tung m.á.u thịt tanh hôi. Hai cái đầu còn lại vốn đang cười hề hề, trong nháy mắt liền gào lên thảm thiết, giãy giụa điên cuồng như bị rút mất sinh mệnh.

Sinh vật kì dị lao thẳng về phía Mạc Kiệt, tay chân bò nhanh như dã thú đói khát. Mạc Kiệt hoảng sợ đến mức không thể cử động, toàn thân cứng đờ.

Kim Đồng Tử vốn là boss thực sự trong phó bản cấp 40, có thể nghiền nát hàng loạt người chơi cấp trung — vậy mà lần này lại bị xử gọn trong chưa đến mười giây?

“Không thể nào…” Mạc Kiệt gần như không tin vào mắt mình.

Anh ta đã dốc toàn lực, ngay cả lá bùa bảo mệnh cuối cùng cũng đã cháy thành tro, vậy mà kết cục vẫn là nằm bẹp dưới đất như cá chờ mổ. Hai con quỷ kia rốt cuộc là thứ gì?!

Bọn chúng không ngừng rít gào, phân tách ra hai hướng trái phải bao vây, khí tức tử vong ngày càng gần kề.

Lúc này, trong phòng livestream, đạn mạc cũng nổ tung.

[What?! Diễn biến này ngoài dự đoán luôn!]

[Tôi tưởng là đoàn diệt chắc rồi!]

[Bạch Diệp bên kia chắc cũng xong rồi nhỉ…]

[Cảm giác như đang xem phim mà đoạn cuối bị cắt đứt, bi kịch đến mức không nỡ nhìn…]

[Mạc Kiệt ơi anh đừng chết, tôi còn chưa vào phó bản với anh mà!]

Tất cả khán giả đều ngỡ rằng Mạc Kiệt sẽ phải bỏ mạng trong phó bản cấp 30 rách nát này. Vẻ mặt anh ta tái nhợt, đôi mắt chậm rãi nhắm lại.

Anh ta không còn sợ hãi, chỉ thấy tiếc nuối. Một dòng nước mắt lặng lẽ chảy xuống má: “Em gái à… xin lỗi, anh đi trước một bước.”

Nhưng đúng lúc sinh tử chỉ còn trong gang tấc, một luồng sáng tối như bóng d.a.o lóe lên trước mặt.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com