[Lãng phí vậy? Sao lại phải tốn nhiều bùa phòng thân chỉ để xử lý hai con quỷ đã nằm yên?]
Hai con quỷ trước mặt rõ ràng không nhúc nhích, nhìn qua chẳng khác gì đã chết.
Cô đáp một cách nghiêm túc:
"Dù là sư tử săn thỏ cũng phải dốc toàn lực. Làm hết sức mình là cách tôn trọng đối thủ."
[...]
Bạch Thu Diệp men theo thân cây, bước đi thận trọng về phía hai con quỷ. Các lá bùa dán trên người vẫn chưa có dấu hiệu cháy.
09 cười cợt:
[Thấy chưa, tôi đã nói mà, bọn nó c.h.ế.t thật rồi, hoàn toàn phí công.]
Cô vẫn không thay đổi thái độ:
"Bùa bình an chỉ phản ứng khi gặp ác quỷ có sát ý. Biết đâu chúng nó biết cách che giấu thì sao? Những con quỷ cấp cao thường rất giảo hoạt."
[... Nghe cũng có lý.]
Bạch Thu Diệp nuốt nước bọt, giơ cao d.a.o chẻ củi, thử c.h.é.m xuống một trong hai con quỷ.
Ngay lập tức, con quỷ rú lên đau đớn, âm thanh chói tai khiến cô giật mình suýt đánh rơi cả dao.
"Biết ngay là giả c.h.ế.t mà!"
Sự sợ hãi trong lòng lập tức bị cơn giận lấn át, cô nghiến răng vung dao, bổ thêm một nhát thật mạnh.
Con quỷ còn lại giống như con sâu bị cắt đôi, cố bò đi từng chút một khi thấy đồng bọn bị tấn công. Nhưng chỉ vài giây sau, một lưỡi d.a.o bất ngờ cắm phập xuống ngay trước mặt nó.
Nó mở mắt run rẩy nhìn lên — Bạch Thu Diệp đã đứng chắn trước mặt, vẻ mặt dữ tợn, nghiến răng nói rành rọt:
Mộng Vân Thường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Muốn trốn? Không dễ vậy đâu!"
Phía xa, nghĩa địa dưới chân núi hiện lên mơ hồ trong màn sương. Những nấm mộ đất cũ kỹ nằm ngổn ngang, bia mộ đổ nghiêng đổ ngả, hệt như một khu chôn tập thể bị lãng quên.
Mạc Kiệt và Liễu Hạc cắm đầu chạy xuyên qua đám mộ, gió lạnh cuốn theo giấy trắng bay phần phật. Trên các tấm bia, từng con quạ đen đứng im lìm, ánh mắt như theo dõi từng bước chân họ.
Cơ thể hai người đã hóa giấy tới 30%, mỗi bước đi đều trở nên nặng nề, giống như bị ngâm nước lâu ngày — tay chân cứng đờ, nặng trịch như bìa carton sũng nước.
"Chắc là cắt đuôi được rồi." Mạc Kiệt quay đầu lại, không thấy bóng dáng hai con quỷ nào nữa.
Anh ta có năng lực hóa giải lời nguyền, nhưng về mặt thể lực hay tấn công thì chẳng đáng kể. Với trạng thái hiện tại, nếu còn bị bám theo, hậu quả chắc chắn sẽ cực kỳ thảm hại.
Liễu Hạc cũng ngoái đầu nhìn thử. Nhưng cậu ta chỉ mới quay được nửa cái cổ thì cả người bỗng khựng lại.
"Cẩn thận—!"
Chưa kịp dứt lời, một lực đánh vô hình từ phía sau đột ngột hất tung cậu ta lên không. Cơ thể bay vút lên vẽ thành một đường cong, rồi rơi bịch xuống đất, lăn vài vòng trước khi đập mạnh vào một tấm bia mộ.
Mắt Mạc Kiệt co rút lại:
"Liễu Hạc!"
Phía sau tấm bia mà Liễu Hạc vừa đập trúng, hai cái bóng từ từ hiện ra, đứng song song, nhìn anh ta cười nhếch mép. Trên hai gương mặt giấy giống hệt nhau, khóe miệng kéo dài tới tận mang tai — chính là hai con quỷ bên bờ suối lúc nãy!
Mạc Kiệt chỉ vừa chớp mắt, một trong hai con quỷ đã dịch chuyển tới sát trước mặt anh ta như thể dịch chuyển tức thời.
Phản xạ trong tích tắc, Mạc Kiệt rút vội một lá bùa phòng thân — loại giống hệt bùa bình an mà Bạch Thu Diệp từng dùng.
Nhưng chưa kịp rút hẳn ra khỏi túi, lá bùa đã tự cháy thành tro, không để lại gì ngoài mùi khét lẹt.
Một luồng hoảng loạn tràn lên trong lòng, anh ta lật đật rút món bảo vật cuối cùng — một khối ngọc nhỏ khắc hình Phật.
Vừa kịp giơ ra trước mặt, viên ngọc phát ra một tiếng "rắc" khô khốc — rồi vỡ làm đôi trong tay anh ta.
Mạc Kiệt cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, hoảng loạn đến mức gần như không suy nghĩ được gì. Anh liên tục lấy ra sáu món bảo vật phòng ngự mà mình đã tích trữ từ lâu — toàn là đồ quý giá — nhưng dù cố gắng thế nào, cũng chẳng thể khiến con quỷ kia lùi bước. Ngược lại, nó còn tiến gần hơn, từng bước từng bước áp sát, mang theo áp lực nặng nề khiến anh gần như nghẹt thở.
Không còn lựa chọn nào khác, Mạc Kiệt nghiến răng, rút ra một vật nhỏ được giấu kỹ trong túi áo. Đó là một bức tượng dài khoảng bằng ngón tay, phát ra ánh sáng vàng nhạt, lạnh lẽo và u ám.
Là Kim Đồng Tử.
Tượng nhỏ được chế tác từ vàng nguyên chất, hình dáng là một đứa trẻ mập mạp đang che miệng cười, mắt khẽ nhắm lại, gương mặt tưởng như đáng yêu nhưng lại toát lên vẻ tà dị khó diễn tả thành lời.
【 Kim Đồng Tử bị vứt bỏ: Được làm từ vàng nguyên chất và đất nghĩa địa, ngâm trong dầu xác c.h.ế.t suốt bốn mươi chín ngày. Bên trong phong ấn linh hồn của ba đứa trẻ c.h.ế.t yểu. Nếu được cung phụng cẩn thận sẽ mang lại tài lộc, bình an, giúp chủ nhân thăng tiến. Nhưng bức tượng này đã bị chủ nhân trước ruồng bỏ, khiến nó biến chất. Lần cuối cùng được tìm thấy là tại hiện trường một vụ án mạng. Tuyệt đối không được để ánh sáng chiếu vào, nếu không các linh hồn sẽ phá vỡ phong ấn, không phân biệt địch ta mà điên cuồng tấn công.】