Ngay giữa màn hình ảo hiện lên, từng dòng bình luận như nước lũ cuốn qua:
【App “Đóng Vai Trí Mạng” ra mắt nửa năm rồi mà vẫn còn có người ở cấp 1? Chuyện gì đây…】
【Phó bản cấp 30, hành nghề tang lễ, mà có kẻ cấp 1 lọt vào? Đúng là cẩu huyết.】
【Ngoại hình nhìn cũng xinh đấy, chắc lại là sâu gạo thôi.】
Từ “sâu gạo” ám chỉ những người chơi không có thực lực, chỉ biết bám víu người khác sống sót, không có năng lực tự lực cánh sinh, chỉ biết kéo chân đồng đội, gây thêm phiền phức trong phó bản.
Sau khi ứng dụng này xuất hiện, mỗi ngày vào đúng rạng sáng, hệ thống sẽ tự động trừ đi một lượng “vé sinh tồn” nhất định.
Nếu muốn sống tiếp sang ngày hôm sau, người chơi buộc phải đảm bảo còn đủ vé sinh tồn.
Vé sinh tồn có thể tích lũy, và nếu đạt đến một con số nhất định, người chơi có thể “mua đứt” quyền tự do — tức là rút khỏi trò chơi, không còn bị hệ thống kiểm soát.
Quan trọng hơn, từ ngày ứng dụng tồn tại, toàn bộ thức ăn trong thế giới thật đều biến mất. Ngay cả những loại cây trái có thể ăn được trước kia, giờ cũng đã bị biến thành độc thảo. Muốn ăn gì, muốn uống gì, tất cả đều phải dùng vé sinh tồn đổi lấy.
Vì vậy, dù không bắt buộc phải bước vào phó bản, nhưng đại đa số người chơi vẫn phải cắn răng mạo hiểm, chỉ vì không muốn c.h.ế.t đói.
Phó bản có tỷ lệ tử vong cực kỳ cao. Rất nhiều người sẵn sàng dùng đủ mọi cách, kể cả bán nhan sắc, đi làm tay sai cho kẻ mạnh, chỉ để đổi lấy vài tấm vé sinh tồn — còn hơn phải trực tiếp bước vào phó bản và đối mặt với cái chết.
Chính vì vậy, một khi có "sâu gạo" xuất hiện trong phó bản, người ta sẽ ngay lập tức liên tưởng đến những tình huống hỗn loạn, nguy hiểm không lường.
【Phiền thật sự, có sâu gạo thì livestream chẳng còn giá trị học hỏi gì.】
【Sao người đó không mở camera?】
【Không mở cũng tốt, đỡ lãng phí vé sinh tồn của ông đây. Tôi chỉ đến để coi Mạc Kiệt.】
【Thật chướng mắt! Cái người ngoài kia rốt cuộc là ai? Không mở màn hình là sao chứ?】
【Đừng mơ nữa. Người đứng trong top 200 bảng xếp hạng sao có thể tùy tiện mở camera cho mấy người xem? Ngồi im mà đợi người ta lọt vào camera của người khác đi.】
Việc theo dõi màn hình người khác trong lúc họ tham gia phó bản đã trở thành một kiểu “nghiên cứu sống sót” trong cộng đồng người chơi. Ai quan sát nhiều, rút ra được nhiều quy tắc, khả năng sống sót sau này sẽ cao hơn.
Mạc Kiệt nhờ thao tác vững, biểu hiện ổn định, cộng thêm việc đang đứng ở vị trí 1681 trong bảng xếp hạng tổng thể, đã thu hút được một lượng khán giả khá trung thành. Phó bản vừa mở, số người theo dõi livestream màn hình của anh ta đã nhanh chóng vượt quá hai ngàn.
Ngay khi có tin đồn rằng có một đại thần trong top 200 cũng tham gia phó bản này, số lượng người xem tăng vọt thêm hơn ba ngàn — một con số gây chấn động.
Bởi vì màn hình livestream trong phó bản có thể chia sẻ lưu lượng và lợi nhuận, người được nhiều khán giả theo dõi hơn sẽ nhận được phần thưởng tương ứng. Sau khi livestream kết thúc, tất cả những gì kiếm được sẽ được quy đổi thành vé sinh tồn.
Mạc Kiệt rất nhạy bén. Anh ta nhanh chóng nhận ra — lợi nhuận từ lượt xem livestream trong phó bản này đang cao hơn trước rất nhiều.
Dựa vào kinh nghiệm, cả anh ta và những người khác đều đoán được: số lượng khán giả đang tăng là vì “đại thần” bí ẩn nào đó vừa xuất hiện.
Mạc Kiệt trầm giọng nói: “Chắc chắn là bọn họ đến vì vị đại thần kia.”
Những người còn lại gật đầu đồng tình.
Người thanh niên buộc tóc lúc này quay sang nhìn Bạch Thu Diệp, cười nhạt đầy mỉa mai: “Không thể nào là cô được. Người cấp 1 như cô ấy à? Lo mà đừng kéo chân người khác.”
Tại sao gã đàn ông buộc tóc kia lại cứ nhìn chằm chằm vào cô như vậy?
Trong đầu Bạch Thu Diệp lập tức dấy lên sự cảnh giác. Chẳng lẽ hắn định ra tay với mình?
Những suy nghĩ ấy khiến cô cảm thấy bất an, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh. Cô vô thức lùi về sau nửa bước, ánh mắt dè chừng. Từ ngoài nhìn vào, cả người cô trông chẳng khác nào một quả hồng mềm, dễ bóp đến đáng thương.
Người phụ nữ mặc áo trắng chú ý đến phản ứng của cô, chủ động bắt chuyện:
“Chị tên Phó Dao, còn em?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bạch Thu Diệp đáp: “Tôi tên Bạch Diệp.”
Người đàn ông buộc tóc lập tức buông một câu móc mỉa:
“Không bằng gọi là Bạch Phiêu luôn đi (Phiêu (嫖) :có nghĩa là mua dâm hoặc đến nhà thổ.).”
Hắn cau mày, khó chịu ra mặt: “Thật phiền phức, tôi ghét nhất kiểu người yếu đuối và hay làm Thánh Mẫu trong đội.”
Phó Dao không nhịn được, nhíu mày lên tiếng:
“Anh nói ai là Thánh Mẫu? Mạc Kiệt còn chưa nói gì, anh lại muốn vượt mặt à?”
Mạc Kiệt cười cười, vội vàng giơ tay ra hiệu xoa dịu:
“Ha ha, đều là người chơi lại từ đầu, nên cứ bao dung cho nhau đi. Với cả, mọi người đều bình đẳng, chuyện vượt chức gì đó, thôi đừng nói nữa.”
Phó Dao nghe vậy cũng gật đầu đồng tình.
Bạch Thu Diệp đứng ở bên, thờ ơ nhìn tất cả. Cô như tách biệt khỏi nhóm người ồn ào này, chẳng hứng thú tham gia vào cuộc tranh cãi vô nghĩa.
Gã buộc tóc có vẻ nóng tính, dễ kích động.
Phó Dao lại là kiểu người khéo léo, tâm cơ sâu.
Mạc Kiệt thì cẩn trọng, luôn biết cách ứng xử sao cho không để lộ kẽ hở.
Người phụ nữ mặc áo xanh thì chưa thấy biểu hiện gì rõ rệt, khó đoán tính cách.
Còn có một thanh niên trẻ, từ nãy đến giờ vẫn chưa mở miệng.
Ngay lúc không khí đang trở nên căng thẳng, tiếng bước chân bất chợt vang lên từ ngoài hành lang, cắt ngang cuộc trò chuyện. Một người phụ nữ mặc đồ tang trắng bưng một cái khay bước vào phòng.
Bà ta không nói một lời, lẳng lặng đặt cái khay xuống – bên trong là những miếng mứt quả hồng, đỏ au bóng loáng. Nhìn qua thì đẹp mắt, nhưng màu sắc lại giả tạo đến khó tin, mang theo cảm giác bất an rõ rệt.
“Là người thuê sao?”
Mọi người thấp giọng thì thầm với nhau, không ai dám nói lớn.
Ngay khi không ai dám động đậy, Bạch Thu Diệp lại bất giác đưa tay ra nhận lấy cái khay từ tay người phụ nữ kia.
Hành động đó khiến cả nhóm sững sờ.
Cô đang làm cái gì vậy? Cái khay đó là đồ từ phó bản đưa ra, ai biết chứa thứ gì bên trong? Nếu là vật gây c.h.ế.t chóc thì sao? Lẽ ra không nên tùy tiện chạm vào.
Cô ấy thật sự quá liều lĩnh. Chỉ có người yếu mới làm mấy chuyện kiểu đó.
Bạch Thu Diệp ôm cái khay trong tay, lòng tràn đầy hối hận. Mười ba năm, gần năm nghìn lần lặp đi lặp lại trong phó bản, đã khiến cô hình thành thói quen phản xạ tự nhiên – thấy vật cần nhận là đưa tay ra nhận, không kịp suy nghĩ. Và lần này, cô lại vô thức để lộ thói quen đó trước mặt người khác.
Đôi mắt của Đỗ quả phụ – người thuê – lướt qua người cô, mang theo một chút ngờ vực chưa thể hiểu rõ.
“Cảm ơn.” Bà ta nhẹ giọng nói.
Cả nhóm c.h.ế.t lặng.
Người thuê – NPC trung tâm của phó bản – là nhân vật quan trọng nhất, thậm chí là yếu tố quyết định sự sống còn của người chơi. Một khi có thể nâng độ thiện cảm của người thuê, khả năng sống sót sẽ cao hơn rất nhiều.
Nửa năm trước, khi bọn họ còn là người mới, cũng từng cố gắng tiếp cận người thuê, nhưng dù có làm bao nhiêu cách lấy lòng cũng không hiệu quả. Kết quả, họ phải đối mặt với những thử thách đáng sợ và tàn nhẫn.
Từ đó, cả nhóm đi đến một kết luận: không thể nâng độ thiện cảm của người thuê.
Mộng Vân Thường
Nhưng hôm nay… lần đầu tiên họ tận tai nghe thấy người thuê cảm ơn một người chơi.
Cả đám trố mắt nhìn Bạch Thu Diệp, không nói nên lời.
Mạc Kiệt nhìn cô, trong lòng thầm nghĩ:
“Không ngờ cô ta lại vô tình làm được chuyện mà tất cả bọn mình đều thất bại. Chắc là nhờ may mắn của người mới chưa có kinh nghiệm, vớ được thôi…”