Mấy người đang còn đang sắp quỳ đến nơi đột nhiên đồng loạt đứng thẳng tắp, gương mặt ngập tràn bối rối.
Trời ạ… Đại thần gì chứ, cường giả gì chứ, hóa ra tất cả là do sương mù dày đặc che mắt, khiến bọn họ ảo giác mà thôi!
Một người lên tiếng, giọng không giấu nổi hoang mang: “Sao cô còn sống được vậy?!”
Bạch Thu Diệp bình tĩnh vỗ ngực, vẻ mặt như vừa thoát khỏi cơn ác mộng: “Vừa rồi bên ngoài có người đang g.i.ế.c quỷ. Tôi lúc đó đang leo lên sửa mái nhà bị dột, nhờ vậy mà may mắn thoát chết.”
Cả đám lập tức hít vào một hơi thật sâu: “Hít—— Quỷ... còn có thể bị g.i.ế.c sao?”
Đôi mắt Bạch Thu Diệp khẽ lóe sáng, cô giơ tay khoa tay múa chân miêu tả: “Đúng thế! Người đó ném thẳng một cái thùng sắt lên đầu con quỷ, ‘bốp’ một phát, đầu nó nứt toác ra luôn.”
Cô dừng lại rồi bổ sung: “Giống như bổ dưa hấu ấy.”
“Hít——” Mọi người lại đồng loạt hít vào.
Quá biến thái! Quá kinh dị! Quá hung hãn!
Người thanh niên buộc tóc lẩm bẩm, giọng đầy cảm thán: “Đúng là chỉ có đại lão mới dám ra tay từ đầu phó bản…”
Mọi người đều hiểu rõ, trong phó bản mới, muốn g.i.ế.c được quỷ không hề dễ. Đặc biệt là sau thời gian tập hợp ban đầu, trước khi người thuê đến — thời điểm này, những con quỷ bên ngoài khu an toàn cơ bản đều cực kỳ khó đối phó.
Con quỷ vừa rồi chính là ví dụ. Không phải ai cũng có khả năng tiêu diệt nó ngay lúc mới vào phó bản.
Muốn làm vậy, chỉ có thể là những người có năng lực vượt cấp chiến đấu.
“Người vừa ra tay chắc chắn còn mạnh hơn cả Mạc Kiệt,” một cô gái áo trắng thì thào, nhớ lại sát khí bủa vây khi ấy, ánh mắt vẫn còn kinh hãi.
Cô gái áo xanh tiếp lời, giọng nghiêm túc: “Tôi còn thấy... tay con quỷ kia run lên khi người đó xuất hiện.”
Ánh mắt của cả nhóm nhanh chóng chuyển hướng — từ ánh nhìn ngưỡng mộ về phía Mạc Kiệt, giờ lại đổ dồn sang người bí ẩn kia.
Mạc Kiệt cảm nhận rõ điều này, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu khó nói thành lời. Nhưng anh ta biết, mình không thể để lộ ra. Một khi để lộ sự bất an, hình tượng cao thủ gây dựng bấy lâu sẽ lập tức sụp đổ.
Anh ta hắng giọng, rồi cất lời bằng giọng bình thản xen chút cao ngạo: “Ừ... Tuy tôi có thể cản một con quỷ không khó, nhưng để đánh một đòn khiến nó bỏ chạy ngay thì... đúng là rất hiếm.”
Nói xong, anh ta chỉnh lại cổ áo, cố gắng tỏ ra phong độ trong bóng tối.
Người phụ nữ áo trắng nhìn anh: “Có thực lực như vậy... chẳng lẽ là người nằm trong top 500 bảng xếp hạng?”
Bảng xếp hạng là hệ thống đánh giá người chơi tham gia phó bản trong nửa năm trở lại đây, dựa theo điểm tích lũy qua mỗi lần “đóng vai” hoàn thành nhiệm vụ. Nó được chia thành bảng tổng thể và bảng nghề nghiệp. Người phụ nữ áo trắng đang nói đến bảng tổng thể — nơi quy tụ những kẻ mạnh nhất.
Tất cả lại quay sang nhìn Mạc Kiệt.
Trong nhóm này, anh ta là người có cấp độ cao nhất, cũng là người gần nhất với đỉnh bảng xếp hạng. Nếu có ai đoán ra được thân phận người kia, thì đó chỉ có thể là anh ta.
Bị cả đám dồn sự chú ý, Mạc Kiệt hơi ngẩng cằm, trầm giọng đáp: “E rằng... không chỉ nằm trong top 500 đâu.”
“Không chỉ?!” Mọi người hoảng hốt.
“Vậy thì... là bao nhiêu?”
Mạc Kiệt hít sâu một hơi, rồi chậm rãi nói: “Trước top 200. Tôi từng gặp một người trong top đó, sát khí cũng mạnh tương tự như vậy.”
Nghe đến đây, tất cả đều đứng hình.
Ai cũng vừa cảm thán vì Mạc Kiệt quen biết với cao thủ cấp cao, lại vừa run sợ vì không ngờ trong phó bản này lại có tồn tại cỡ đó.
Riêng Bạch Thu Diệp, nãy giờ chỉ yên lặng nghe mọi người thảo luận. Trong mắt cô, hiện lên một ánh nhìn âm u khó đoán.
Bởi vì… người cầm thùng sắt đập vào đầu con quỷ thực ra là cô.
Mộng Vân Thường
Con quỷ cũng là do cô đuổi đi.
Cô dám ra tay đơn giản vì con quỷ đó… yếu quá mức.
Về phần sát khí mà bọn họ nói, thật ra là do gió lạnh bên ngoài thổi tới.
Còn tay quỷ run rẩy á? Là bởi vì lúc còn sống nó từng bị oán niệm quá sâu, c.h.ế.t rồi vẫn còn vương vấn oán khí thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thành ra Bạch Thu Diệp thật sự không hiểu rốt cuộc mấy người kia đang sợ cái gì.
Ngay lúc này, trong đầu cô bỗng vang lên âm thanh điện tử của hệ thống 09...
Sau khi hệ thống tiến hành phân tích và tính toán, 09 đưa ra kết luận: những người mới xuất hiện chính là cơ hội chuyển cục của cô.
09 – hệ thống tự xưng là nhân viên quản lý riêng của Bạch Thu Diệp – bắt đầu thao thao bất tuyệt. Nó nói, vì bị lỗi hệ thống mà cô mới không thể hoàn thành nhiệm vụ vượt ải, bị kẹt lại trong phó bản tân thủ này suốt mười ba năm.
Giờ đây, 09 tha thiết đề nghị:
[Chỉ cần hợp tác với bọn họ, cô sẽ có cơ hội rời khỏi nơi này.]
Nghe đến đây, Bạch Thu Diệp như bừng tỉnh.
Cô mãi không thể thoát ra, còn 09 thì không kết nối được với Chủ thần… Mười ba năm qua, 09 đã luôn ngấm ngầm hy vọng cô thất bại, vì chỉ cần cô chết, nó sẽ được giải thoát để quay về với hệ thống trung tâm.
Nói trắng ra, thứ gọi là “nhiệt tình” đột ngột của 09, chỉ có một mục đích – đẩy cô vào chỗ chết.
Khi thấy nhiệt huyết ban đầu của nhóm người ngoài kia nhanh chóng tắt lịm, 09 không ngừng thúc ép. Nhưng Bạch Thu Diệp thì cứng đầu dừng bước, không tiến lên nữa.
09 lập tức hỏi bằng giọng điệu khó hiểu:
[Chứng vọng tưởng bị hại của cô lại tái phát à...?]
Trong lòng Bạch Thu Diệp thầm hừ lạnh. “Mười ba năm rồi, làm gì còn ai mới vào được phó bản này nữa.”
Bịa đặt mà không có lấy một lý do hợp lý.
[Bọn họ là người chơi bình thường mà, thực sự đó.]
Như sợ cô không tin, 09 vội vàng bổ sung:
[Tui thề, nếu tui lừa cô, tui vĩnh viễn không bao giờ được kết nối lại với Chủ thần!]
Bạch Thu Diệp hiểu rất rõ con hệ thống này. Mong muốn lớn nhất của 09 suốt bao năm qua chỉ là được quay về với Chủ thần. Nếu nó dám lấy điều đó ra thề độc... vậy có lẽ, lần này, cô tạm thời có thể tin một chút.
[Thế nên, giờ là lúc chúng ta đồng tâm hiệp lực rồi đó!]
Giọng điệu của 09 vẫn cợt nhả như mọi khi, nhưng cô dễ dàng nhận ra sự hưng phấn đang tràn ngập trong từng câu chữ.
Mười ba năm trước, lúc mới bước vào phó bản, 09 chỉ là một hệ thống lạnh lùng vô cảm, chỉ biết đưa ra hướng dẫn rập khuôn. Nhưng có vẻ vì bị lỗi bug quá lâu, nó dần dần phát triển một dạng “trí tuệ”, thậm chí còn bắt chước được cả cảm xúc con người.
“Tôi có thể tin cậu, nhưng mà...” – Bạch Thu Diệp nhấn mạnh từng từ – “Con tiểu quỷ đó, tôi đã g.i.ế.c ít nhất một nghìn năm trăm tám mươi lần. Một thứ dễ xử lý như vậy, bọn họ lại khen lấy khen để, còn giả vờ sợ hãi?”
Cô kết luận dứt khoát: “Bọn họ đang diễn kịch với tôi.”
Nếu không cẩn thận, có lẽ cô đã bị dắt mũi từ sớm rồi. Cô không quên, mười ba năm trước cũng là những lời ngọt ngào đó, những cái bẫy tưởng chừng vô hại đó, đã đẩy cô ra làm vật hi sinh. Cuối cùng, cả nhóm c.h.ế.t sạch, chỉ còn mình cô sống sót.
Một lần bị rắn cắn, mười năm còn sợ dây thừng. Huống chi là mười ba năm sống trong địa ngục.
Cô không rõ mục đích thật sự của nhóm người này là gì, nhưng cô tuyệt đối không để lộ chuyện mình đã mắc kẹt trong phó bản lâu đến thế. Cũng may vừa rồi, cô đã kịp thời dựng lên một nhân vật ảo để đánh lạc hướng họ.