Vô Hạn Lưu: Công Viên Của Quỷ

Chương 37



Sương mù dày đặc, phải đến gần lắm mới nhìn rõ. Trước mặt bọn họ, hiện ra một cây liễu to, cành lá um tùm rũ xuống. Dưới làn mưa phùn, những nhánh cây dài mềm như tấm khăn liệm, đung đưa nhè nhẹ, thực sự giống một người treo cổ, không trách Chúc Chi Bạch kinh hãi.

Chúc Chi Bạch thở phào, cười khổ: "Hú hồn hú vía, may chỉ là nhìn nhầm."

Cây liễu đây rồi, không phí công tìm kiếm. Làm cờ dần hồn và gậy đại tang chỉ cần một vài nhánh cây đủ lớn, không cần đốn cả cây. Để chia đều công việc, mỗi người lên chặt hai nhát.

Chiếc rìu chú Cửu đưa cho, nặng nề và rỉ sét, vừa nặng vừa cùn, cầm lên đã thấy tốn sức. Mỗi nhát chặt đều nặng trịch, đau cả cánh tay.

Liên Thanh Lâm vừa chặt vừa nguyền rủa: "Ngày nào cũng vác cái rìu c.h.ế.t tiệt này mà không biết đi mài đi. Đồ lão già thối nát."

Giọng anh ta hòa cùng tiếng mưa, lẫn vào màn sương lạnh ngắt, âm u mà đắng chát.

Dưới cơn mưa phùn nặng hạt, những nhát rìu cuối cùng cũng sắp hạ gục cành liễu dày cộm. Chúc Chi Bạch cầm lấy rìu từ tay Liên Thanh Lâm, nhắm vào khe hở vừa chặt, dồn sức bổ xuống. Mỗi nhát rìu khiến cành cây rung động, nước mưa nhỏ từng giọt lạnh buốt xuống cổ gáy.

Đang chăm chú chặt, Chúc Chi Bạch bỗng cảm thấy có thứ gì đó lướt qua đỉnh đầu, mềm mại, lạnh lạnh, ẩm ướt. Anh ta nhíu mày, giơ tay phẩy qua, tưởng là cành liễu rũ xuống. Nhưng ngay khi tay chạm vào thứ kia, sắc mặt Chúc Chi Bạch tái mét.

Không phải cành cây.

Thứ đó mềm mại như vải, lạnh buốt, lại có hình dạng giống như... giày của con người.

Bàn tay run rẩy buông thõng, Chúc Chi Bạch cứng đờ người, từ từ ngẩng đầu lên. Trên cành liễu, một đôi chân trắng bệch sưng phù đang lủng lẳng, đi đôi giày vải đen, mũi chân chúc thẳng xuống, thỉnh thoảng còn khẽ lướt qua da đầu anh ta.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Đó là đôi chân của một bà lão.

Ở những vùng quê lạc hậu, vẫn còn lưu truyền tục lệ bó chân tàn khốc. Đôi bàn chân nhỏ chỉ dài hơn một gang tay, sưng tấy tím bầm, nhét gò bó trong đôi giày vải ngàn lớp. Mu bàn chân nứt nẻ, phù nề, như những chiếc bánh bao nứt toác, dị dạng kinh hoàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Rầm" một tiếng, rìu rơi khỏi tay. Chúc Chi Bạch cũng không kịp hét lên lấy một tiếng, hoảng loạn xoay người bỏ chạy.

Những người còn lại thấy vẻ mặt anh ta trắng bệch, chân tay luống cuống liền vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Chúc Chi Bạch nghẹn họng, cổ họng như bị bóp nghẹt, không thốt nổi một lời. Anh ta run rẩy ngoái đầu lại nhìn, nhưng trên cành cây chỉ còn lại những nhánh liễu trĩu nước đong đưa theo gió. Không còn đôi chân nào nữa.

Thế nhưng, cảm giác lạnh buốt chạm vào lòng bàn tay anh ta ban nãy vẫn còn in hằn rõ ràng, không thể nào nhầm lẫn được.

Nam diễn viên từng hai lần đoạt giải ảnh đế đột nhiên nước mắt giàn giụa, giọng khàn đặc: "Tôi... tôi thấy rồi... Một bà lão bị treo cổ trên cây..."

Lê Tri lập tức nhíu mày, ánh mắt lạnh đi: "Không được chậm trễ. Mau chặt cho xong rồi rời khỏi đây!"

Liên Thanh Lâm nhanh chóng nhặt lấy rìu, không nói hai lời, vung lên bổ mạnh. "Rắc" một tiếng, cành cây đứt lìa, rơi bịch xuống nền đất sũng nước. Mọi người không ai dám ngoái đầu, vội vã kéo lê cành liễu, chạy thục mạng xuống chân núi.

Gió lạnh buốt thốc qua khe núi, con đường mòn quanh co ngập tràn trong sương trắng mù mịt. Chúc Chi Bạch quay đầu nhìn lại, chỉ thấy núi rừng xanh thẳm như tan vào sương khói, con đường mờ mịt như dẫn thẳng xuống âm tào địa phủ. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng khiến anh ta rùng mình, lập tức co chân đuổi theo những người khác.

Khi họ kéo được cành liễu về đến cổng nhà, một người đội ô giấy dầu đã đứng chờ sẵn trong màn mưa phùn. Nghe tiếng động, người kia hơi ngẩng mặt, mép ô khẽ nghiêng, để lộ khuôn mặt mơ hồ dưới lớp màn nước.

Liên Thanh Lâm bĩu môi, khẽ "chậc" một tiếng đầy ghen tỵ: "Anh ta lần nào xuất hiện cũng cứ như bước ra từ phim trường vậy..."

Lê Tri cũng phải gật đầu tán thành. Người đàn ông trước mặt có gương mặt tuấn tú tinh tế, lẫn trong màn mưa lất phất càng thêm vẻ mờ ảo, mang theo nét thanh xuân chưa kịp bị thời gian nhuộm màu.

Cô xách cành liễu bước tới, cười tươi: "Thầy Lý, chúng tôi đã đem cành liễu về rồi. Tiếp theo, làm phiền thầy chỉ bọn tôi cách chế tác cờ dẫn hồn và gậy đưa ma nhé."

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com