Vô Hạn Lưu: Công Viên Của Quỷ

Chương 36



Dưới màn mưa phùn dai dẳng, không khí trong phòng càng lúc càng nặng nề. Mọi người ngồi vây quanh bàn, trầm mặc không nói. Lê Tri đưa tay cầm lấy một quả trứng gà luộc, thản nhiên đập lên mặt bàn rồi bắt đầu bóc vỏ, động tác thong thả như thể ngoài kia không có gì quan trọng.

Cao Sĩ Quân nóng nảy, nhìn cô không chịu nổi nữa, giọng gấp gáp: "Cô còn tâm trạng mà bóc trứng gà sao?"

Lê Tri ngẩng đầu, vẻ mặt đầy ngạc nhiên, chậm rãi trả lời: "Chứ tôi ăn no hồi nào?"

Cao Sĩ Quân nghẹn họng, mặt đen lại.

Liên Thanh Lâm cố kìm nén bực dọc, quay sang hỏi: "Cô quyết định đi. Giờ là tiếp tục lo tang lễ cho trưởng thôn hay ưu tiên tìm manh mối về cha mẹ ruột? Bọn tôi nghe cô."

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào Lê Tri, trong giây lát, cô trở thành cột trụ duy nhất giữa đám người rệu rã. Lê Tri thở dài một hơi, lau tay rồi nhướng mắt ra hiệu họ nhìn ra ngoài cửa.

Ngoài sân, chú Cửu cầm một chiếc rìu rỉ sét, từng bước lê tới, ánh mắt sắc lẹm liếc về phía họ như d.a.o cứa, lời uy h.i.ế.p ẩn trong sự im lặng.

Không đợi Lê Tri ăn xong quả trứng, ông ta đã đứng sừng sững trước cửa, giọng the thé thúc giục: "Mai là ngày hạ huyệt trưởng thôn, hôm nay các cháu phải lên núi chặt cây liễu làm cờ dần hồn và gậy đại tang. Thầy Âm Dương đã chọn xong đất nghĩa địa rồi, nhanh chân đi chặt cây, còn phải đào huyệt, đừng có lề mề!"

Đợi chú Cửu đi khuất, Liên Thanh Lâm nghiến răng nghiến lợi, giơ ngón giữa về phía cửa, gằn giọng: "Mẹ nó, đợi qua cửa tao nhất định cho lão già đó ăn đủ!"

Lê Tri nhét nốt miếng lòng trắng trứng cuối cùng vào miệng, lạnh nhạt nói: "Đi chặt cây trước đã."

Mưa phùn quét qua sân, chẳng có lấy một tấm bạt che mưa. Đám người chỉ có thể ôm rìu, đội mưa lao ra ngoài. Mưa và sương mù quyện lại thành một bức màn trắng xóa, khiến tầm nhìn bị thu hẹp, ngay cả núi non phía xa cũng như biến mất trong sương mù đặc quánh. Trong thôn không có cây liễu, bọn họ chỉ còn cách kéo nhau lên núi tìm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đường núi lầy lội, trơn trượt, mỗi bước đi đều cực nhọc. Khi lên đến lưng chừng, Lê Tri vừa cẩn thận dò từng bước vừa trầm giọng đưa ra suy đoán: "Dân số thôn Quan Bình từ khi lập nước đã liên tục giảm sút. Người trẻ bỏ đi, chỉ còn lại già yếu bệnh tật. Trưởng thôn Quan Mậu Đức chắc chắn muốn thay đổi điều này. Tôi nghi ông ta nhận nuôi chúng ta, không đơn giản là lòng tốt."

Liên Thanh Lâm chép miệng: "Nhận nuôi tám đứa trẻ mồ côi, hy vọng chúng ta lớn lên rồi quay về xây dựng thôn xóm?"

Trì Y như bừng tỉnh: "Nhưng chúng ta không trở về mà ở lại thành phố... nên dân làng mới sinh ác cảm?"

Nghe có vẻ hợp lý, nhưng Lê Tri nhíu mày, trong lòng vẫn thấy có gì đó bất thường. Mọi chuyện chắc chắn không đơn giản vậy.

Đường càng lên cao càng lầy lội, bùn đất trơn tuột bám chặt vào giày dép, quần áo ướt đẫm bết dính vào người, lạnh buốt đến tận xương tủy. Cả đoàn người im lặng, chỉ có tiếng mưa rơi và tiếng bước chân lội bùn nặng nề.

Bỗng nhiên, Chúc Chi Bạch đang đi đầu hét thất thanh: "Có người treo cổ trên cây kìa!"

Anh ta hoảng hốt lùi lại, trượt chân ngã sấp mặt xuống vũng bùn, lấm lem từ đầu đến chân. Mọi người vội vã đỡ anh ta dậy, quay đầu nhìn về hướng Chúc Chi Bạch chỉ.

Nhưng... chỉ có một bóng cây lay lắt trong gió lạnh. Không có người, cũng không có xác.

Liên Thanh Lâm nheo mắt nhìn một hồi rồi hừ lạnh: "Anh hoa mắt rồi. Giữa ban ngày ban mặt, ma đâu ra."

Câu nói này khiến Chúc Chi Bạch lúng túng cúi đầu, lí nhí: "Chắc do tôi căng thẳng quá nên nhìn nhầm..."

Không khí lặng xuống, lạnh lẽo và áp lực đè nặng lên từng người. Dù mưa lạnh thấm vào da thịt, nhưng cái lạnh từ trong lòng mới thực sự khiến họ run rẩy.

Lê Tri không nói gì, chỉ kéo áo khoác sát hơn vào người rồi bước thẳng về phía cái cây mà Chúc Chi Bạch vừa chỉ. "Đi qua đó xem cho rõ."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com