Trong căn phòng tối đen chỉ có một chiếc giường nhỏ. Lê Tri rửa mặt sơ sài rồi lên giường trước, Trì Y lập tức trèo lên nằm cạnh, giống như một cái đuôi nhỏ dán sát không rời.
Chăn vừa đắp lên, Trì Y lại lí nhí thỏ thẻ: "Tri Tri, tôi có thể... ôm tay cô ngủ không?"
Lê Tri vẫn nhắm mắt, giọng nói êm dịu: "Được, mau ngủ đi."
Trì Y cay cay sống mũi, thầm nghĩ sau này nhất định sẽ báo đáp ân tình này.
Màn đêm buông xuống như một tấm màn tang đen đặc. Không biết có bao nhiêu người nhanh chóng thiếp đi, cũng không rõ có bao nhiêu kẻ thao thức. Bên ngoài linh đường, chỉ còn tiếng gió thổi sột soạt, len lỏi qua từng khe cửa.
Lê Tri ôm Trì Y, chậm rãi thả lỏng thân thể. Trong cơn mơ màng, cô mơ hồ nghe thấy tiếng mèo kêu rất nhỏ vang lên từ nơi xa.
"Meo..."
Giấc ngủ nặng trĩu như thể kéo cô chìm sâu vào vực thẳm không đáy.
Mãi đến khi trời chập choạng sáng, một tiếng thét kinh hoàng vang lên xé toang màn yên tĩnh.
Là tiếng của Cao Sĩ Quân!
Lê Tri lập tức bật dậy, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Trì Y bên cạnh cũng hốt hoảng mở mắt, mặt tái mét: "Gì vậy? Xảy ra chuyện gì thế?"
Không kịp nghĩ ngợi, hai cô vội vã xỏ giày lao ra ngoài. Những người khác trong nhà nghe thấy tiếng động cũng lục tục chạy ra, mặt ai nấy đều tái mét, hoảng hốt nhìn nhau.
"Cao Sĩ Quân gào thét cái gì vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?"
Không ai kịp trả lời, tất cả đều phóng về phía nhà chính.
Ánh sáng lờ mờ chiếu xuống sân, phủ một lớp mờ ảo lên mọi vật.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Và rồi — tất cả đều c.h.ế.t sững.
Trên cánh cửa gỗ đặt trước nhà chính, t.h.i t.h.ể trưởng thôn đã biến mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thay vào đó... là t.h.i t.h.ể lạnh ngắt của Chương Khiếu...
Dưới ánh sáng lờ mờ, Chương Khiếu nằm ngay ngắn trên cánh cửa gỗ, trên người khoác bộ áo liệm mà hôm qua chính tay anh mặc cho trưởng thôn. Chân trần, hai tay chắp trước ngực, khóe miệng hơi cong lên một nụ cười kỳ lạ. Gương mặt anh ta trắng bệch, ánh lên vẻ bình thản đến đáng sợ.
Chương Khiếu đã chết.
Lê Tri ngồi xổm bên cạnh, đưa tay chạm vào cổ anh ta, tìm kiếm chút dấu hiệu mong manh của sự sống. Nhưng da thịt lạnh băng và độ cứng ngắc của t.h.i t.h.ể cho thấy — anh ta đã c.h.ế.t từ lâu rồi.
Không khí đông cứng lại. Mọi người đều sợ đến mặt mày tái nhợt, sắc mặt còn trắng hơn cả t.h.i t.h.ể lạnh lẽo kia. Đột nhiên, Liên Thanh Lâm chỉ tay vào phòng, hét thất thanh:
"Nhìn trên giường kìa!"
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía đó.
Trên chiếc giường gỗ lim, t.h.i t.h.ể trưởng thôn nằm đó, hoàn toàn trần truồng, hai tay chắp lại đặt trên bụng, khóe miệng cũng nhếch lên một nụ cười quỷ dị, trùng khớp từng chi tiết với tư thế hiện tại của Chương Khiếu.
Lê Tri nhớ rất rõ, tối qua lúc khâm liệm, vẻ mặt trưởng thôn vẫn chỉ là sự bình thản lạnh lùng. Nhưng bây giờ, trên gương mặt tái nhợt ấy lại hiện ra nụ cười thỏa mãn rùng rợn, như thể đang hoan hỉ vì đã lôi kéo được một người đi cùng mình xuống địa ngục.
Đây là cái c.h.ế.t đầu tiên kể từ khi họ bước chân vào phó bản. Một cái c.h.ế.t chân thực, lạnh lùng, không báo trước. Lần đầu tiên, cái gọi là "trò chơi kinh dị" hiện lên rõ mồn một trước mắt, khiến bọn họ rơi tự do vào vực thẳm hoảng loạn.
Cao Sĩ Quân — người tối qua ngủ cùng phòng với Chương Khiếu — ngồi co rúm ở một góc tường, toàn thân run rẩy, ánh mắt đờ đẫn, miệng lẩm bẩm lặp đi lặp lại như con rối:
"Chúng ta sẽ chết... Tất cả chúng ta... đều sẽ chết..."
Ảnh đế Chúc Chi Bạch cũng run rẩy không ngừng, giọng vỡ òa trong sợ hãi:
"Sao lại thế này? Tại sao áo liệm lại ở trên người Chương Khiếu? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên lại có người chết?"
Không khí trong phòng nặng nề đến mức như có thể bóp nghẹt lấy cổ họng từng người. Cơn sóng bình luận ngoài màn hình cũng bắt đầu xao động, người thì c.h.ế.t lặng, người thì cười khẩy vui vẻ. Bởi từ khi "ma quỷ" giáng lâm, thế giới này đã sớm không còn luật lệ gì nữa.