Mọi người cùng nhau khiêng giá gỗ đến gần giường. Trên đó treo đầy những bộ quần áo tang lễ khác nhau, ít nhất cũng hai chục bộ, từ đơn giản tới cầu kỳ.
Chương Khiếu chọn bừa hai bộ áo liệm thêu kín chữ "phúc", tay cầm đồ, miệng không quên đùa giỡn để giảm bớt áp lực:
"Cha à, con trai chọn cho cha bộ đồ đẹp nhất rồi đây. Mặc quần áo mới, chắc cha vui lắm đúng không?"
Lời lẽ nửa đùa nửa thật vang vọng trong căn nhà c.h.ế.t chóc.
Nhưng không ai cười nổi.
Ngay cả ánh đèn trên trần cũng run rẩy — như đang cười nhạo chính bọn họ.
Dưới ánh sáng nhập nhoạng, khuôn mặt già nua của trưởng thôn vẫn giữ nguyên vẻ bình thản đến đáng sợ, tựa như cả thế gian ồn ào cũng không thể chạm vào được ông ta.
Cuối cùng cũng mặc xong quần áo cho thi thể, Chương Khiếu thở phào một hơi dài, cảm giác như vừa trút được tảng đá ngàn cân khỏi ngực. Tới bước này, nghi thức khâm liệm coi như đã hoàn thành.
Thầy Âm Dương từ trong bóng tối bước ra lần nữa. Gương mặt anh ta vẫn điển trai như cũ, nhưng ánh mắt thì tối tăm lạnh lẽo, tựa như đã không còn mang hơi thở của người sống. Anh ta chậm rãi cất tiếng, giọng nói khô lạnh, từng chữ như găm thẳng vào màng nhĩ: "Miệng ngậm tiền, thắp đèn chiếu thi, đốt tiền vàng, lấy cánh cửa đặt trước nhà chính. Tối nay..."
Hứa Thuật nhìn sắc trời đang dần buông, vẻ mặt nghiêm trọng hẳn: "Nhất định phải hoàn thành tất cả trước khi trời tối. Trong phó bản này, ban đêm tốt nhất đừng ra khỏi phòng, tỉ lệ đụng phải thứ không sạch sẽ cực kỳ cao."
Lời cảnh báo khiến ai nấy đều căng thẳng thần kinh, lập tức phân công hành động như bị một sợi dây vô hình thúc ép.
Trong chiếc hộp nhỏ trên bàn là ba đồng tiền xu đã cũ. Liên Thanh Lâm cắn răng, cố đè nén cơn buồn nôn trào lên, run rẩy mở miệng trưởng thôn ra, nhét đồng tiền vào trong. Một động tác đơn giản, vậy mà khiến lưng cô lạnh toát.
Tiếp đó, mọi người cùng nhau tháo cánh cửa nhà chính, đặt nó sát ngưỡng cửa. Sau khi lần lượt quỳ trước giường t.h.i t.h.ể để đốt vàng mã, nhóm đàn ông cùng hợp sức nhấc t.h.i t.h.ể trưởng thôn xuống, đặt lên trên tấm cửa gỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Xác c.h.ế.t nằm thẳng, đầu quay vào trong, chân hướng ra ngoài, hai tay chắp trước ngực. Một cây đèn chiếu thi lập lòe ánh sáng yếu ớt được đặt trên đỉnh đầu ông ta, ánh sáng vàng vọt chiếu lên gương mặt đã khô quắt, tạo ra một bóng hình kỳ quái.
Ở cùng xác c.h.ế.t lâu như vậy, cảm xúc của mọi người cũng bắt đầu chai lì, không còn phản ứng mạnh mẽ như lúc đầu. Nhưng dù thế, không ai dám thả lỏng cảnh giác.
May mắn là mọi chuyện đến lúc này vẫn diễn ra suôn sẻ, không có biến cố ngoài ý muốn.
Đúng lúc này, chú Cửu – người đã biến mất suốt một thời gian dài – lại đột ngột xuất hiện. Ông ta bưng theo một ít đồ ăn đơn giản, gương mặt nở nụ cười hiền từ: "Hôm nay các cháu vất vả rồi. Ăn chút gì lót dạ rồi nghỉ ngơi đi. Ngày mai còn nhiều việc lắm đấy."
Nghe chú Cửu nói vậy, mọi người mới cảm nhận rõ sự mệt mỏi đè nặng trên vai. Từ lúc bước chân vào phó bản tới giờ, tinh thần ai nấy luôn căng như dây đàn, giờ phút này mới được nới lỏng đôi chút.
Hứa Thuật trầm giọng nhắc nhở: "Ăn xong, tự chia nhóm về phòng. Nhớ kỹ, ban đêm dù có nghe thấy gì cũng không được bước ra ngoài."
Lúc ăn cơm, Cao Sĩ Quân – người suýt chút nữa bị doạ phát điên – cũng từ từ tỉnh lại. Sau một giấc ngủ sâu, thần trí anh ta đã ổn định hơn, chỉ là cả người lại trở nên trầm mặc đáng sợ, chẳng khác nào một cái bóng sống.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Chương Khiếu đưa cho anh ta một cái bánh bao, vỗ vai đầy huynh đệ: "Ráng lên, anh em à. Thực ra nhiệm vụ cũng không khó lắm đâu."
Ăn uống qua loa xong, mọi người bắt đầu chia nhóm trở về phòng nghỉ.
Trì Y dè dặt tiến đến gần Lê Tri, lí nhí hỏi: "Tri Tri... tôi có thể ngủ cùng cô không?"
Giọng điệu ngọt xớt như thể đang lấy lòng, rõ ràng là đang cố gắng rút ngắn khoảng cách.
Lê Tri bật cười, đôi mắt cong cong dịu dàng: "Được chứ."
Trì Y vui mừng như vớ được cọc cứu mạng, nhanh chóng bám theo.