Màn đêm bao phủ phủ họ Lương, ánh trăng nhạt chiếu qua cửa sổ phòng khách, tạo nên những vệt sáng mờ ảo trên sàn gỗ. Huỳnh Thắng, trong thân thể Cửu Chân, dáng thanh niên cao gầy, khuôn mặt thanh tú, ngồi xếp bằng trên giường, tay cầm khối Huyền Minh Thạch, ánh sáng lạnh lẽo từ khối đá tỏa ra, mang theo khí tức cổ xưa, khiến không gian xung quanh trở nên lạnh buốt. Hắn vừa trở về từ Hắc Vân Cốc cùng Lương Tiểu Phượng, thân thể đầy vết thương từ trận chiến với Hắc Vân Tôn Giả, máu tươi thấm đỏ áo gấm, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén, tập trung vào khối đá, tự nhủ: “Huyền Minh Thạch, một trong ba bảo vật cần để chữa trị Tèo! Tèo bị thương từ trận chiến Vô Thượng, cần Huyền Minh Thạch, Tinh Huyết Phượng Hoàng, và Hồn Tinh Vạn Niên để phục hồi đỉnh phong. Ta bá, phải chữa trị Tèo trước, sau đó điều tra bí mật họ Lương!”
Lương Tiểu Phượng, dáng cao gầy, xiêm y hồng phấn, khuôn mặt lạnh lùng nhưng đẹp tựa tiên nữ, đứng ở góc phòng, ánh mắt phức tạp nhìn Huỳnh Thắng, giọng nói vẫn mang chút kiêu ngạo: “Cửu Chân, ngươi lấy được Huyền Minh Thạch, ta công nhận ngươi có bản lĩnh! Nhưng ngươi bị thương không nhẹ, cần nghỉ ngơi, sao cứ vội vàng làm gì với khối đá đó? Nó là bảo vật cấp Tiên Đế, không dễ sử dụng!” Hắn khẽ gật, ánh mắt bình tĩnh: “Tiểu Phượng cô nương, cảm ơn đã quan tâm! Nhưng ta có việc cần làm, không thể chậm trễ! Khối đá này, ta cần dùng ngay! Cô nương cứ nghỉ ngơi, ta sẽ ổn!” Nàng hừ nhẹ, quay mặt đi, nhưng ánh mắt vẫn thoáng chút lo lắng: “Hừ, tùy ngươi! Nhưng đừng làm gì ngu ngốc, đây là phủ họ Lương, không phải nơi ngươi muốn làm gì thì làm!”
Hắn không đáp, tập trung tinh thần, gọi: “Tèo, ta đã lấy được Huyền Minh Thạch! Ngươi nói cần nó để chữa trị, làm thế nào?” Giọng Tèo vang lên trong thức hải, yếu ớt nhưng rõ ràng: “Chủ nhân, cảm ơn ngươi! Ta bị thương từ trận chiến Vô Thượng hơn vạn năm trước, khi cùng Tiên Đế Khắc Đa đối đầu các Yêu Đế. Một luồng yêu khí từ Yêu Đế Hắc U đã xâm nhập, làm tổn thương linh hồn ta! Huyền Minh Thạch có khí tức lạnh buốt, có thể trung hòa yêu khí, giúp ta phục hồi một phần! Ngươi hãy đặt Huyền Minh Thạch vào không gian của ta, ta sẽ hấp thụ năng lượng từ nó!” Hắn gật, ánh mắt quyết đoán: “Được! Ta bá, sẽ chữa trị ngươi!”
Hắn vận Linh Lực, kích hoạt Tèo, một luồng ánh sáng trắng tỏa ra, bao bọc lấy hắn và Huyền Minh Thạch, kéo vào không gian bên trong. Không gian của Tèo rộng lớn, bầu trời trắng xóa, mặt đất bằng phẳng, không khí tinh thuần, thời gian dường như dừng lại. Hắn đặt Huyền Minh Thạch xuống mặt đất, Tèo phát ra một luồng ánh sáng, bao bọc lấy khối đá, từng luồng khí lạnh buốt từ Huyền Minh Thạch tỏa ra, hòa vào không gian, tự nhủ: “Khí tức của Huyền Minh Thạch, mạnh thật! Tèo, ngươi cần bao lâu để hấp thụ?” Tèo đáp: “Chủ nhân, ta cần 20 năm trong không gian này, tương ứng 5 ngày bên ngoài! Trong thời gian đó, ngươi có thể tu luyện, nâng cao Kiếm Ý và Thần Châm Tạo Hóa!” Hắn gật: “Tốt! 20 năm, ta sẽ luyện tiếp! Ta bá, không bỏ lỡ cơ hội!”
Hắn ngồi xếp bằng, vận Thiên Y Vô Hạn, điều hòa cơ thể, chữa trị vết thương từ trận chiến với Hắc Vân Tôn Giả, đồng thời tập trung tinh thần, luyện Thần Châm Tạo Hóa. Huyệt đạo thứ 14 bắt đầu “nhúc nhích”, nhưng vẫn khó khai mở, tự nhủ: “Huyệt này, cần cơ duyên lớn hơn! Với tu vi hiện tại, ta khó khai mở! Phải từ từ!” Hắn chuyển sang luyện Kiếm Ý, cảm nhận ý chí cổ xưa từ Sử Lược Thần, từng luồng ý chí hòa quyện với Kiếm Ý của hắn, khiến kiếm khí mạnh mẽ hơn, tự nhủ: “Kiếm Ý tầng thứ bốn trung kỳ, ta đã tinh thông! Nếu luyện tiếp, có thể đạt tầng thứ bốn đỉnh phong, nhưng cần thời gian dài hơn!”
Sau 20 năm trong không gian Tèo, tương ứng 5 ngày bên ngoài, Tèo phát ra một luồng ánh sáng rực rỡ, giọng nói mạnh mẽ hơn: “Chủ nhân, ta đã hấp thụ Huyền Minh Thạch, yêu khí trong linh hồn ta đã được trung hòa một phần! Ta phục hồi được 30% sức mạnh, có thể hỗ trợ ngươi nhiều hơn! Nhưng để đạt đỉnh phong, hoặc nâng cấp, vẫn cần Tinh Huyết Phượng Hoàng và Hồn Tinh Vạn Niên!” Hắn gật, ánh mắt sáng rực: “Tốt! Tèo, ngươi mạnh hơn, ta bá, càng tự tin! Hai bảo vật còn lại, ta sẽ tìm! Nhưng giờ, ta phải đối phó với họ Lương!” Hắn rời không gian Tèo, trở lại phòng khách, chỉ mới 5 ngày trôi qua, nhưng cảm giác như đã trải qua hàng chục năm.
Đột nhiên, cửa phòng bật mở, một bóng người lao vào, dáng cao lớn, áo bào tím, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như dao—Lương Huyền Thiên, đại trưởng lão họ Lương, Chân Thánh sáu sao trung kỳ, khí thế mạnh mẽ, mang theo áp lực kinh khủng, tự nhủ: “Tiểu tử này, dám lấy Huyền Minh Thạch? Hắn phải chết!” Hắn vung tay, một đạo chưởng lực mang theo ánh sáng tím, hóa thành hình phượng hoàng, lao thẳng về phía Huỳnh Thắng, mang theo sát khí kinh thiên, không gian xung quanh rung chuyển, tự nhủ: “Tiểu tử, ngươi không thoát được!”
Huỳnh Thắng phản ứng nhanh, vận Bát Quái Ngũ Biến, tốc độ tăng vọt, hóa thành bóng mờ, né tránh trong gang tấc, nhưng áp lực từ chưởng lực khiến hắn cảm nhận rõ sự chênh lệch, tự nhủ: “Chân Thánh sáu sao trung kỳ, mạnh hơn Hắc Vân Tôn Giả! Họ Lương, biết ta lấy Huyền Minh Thạch, muốn giết người diệt khẩu!” Hắn vung Sử Lược Thần, chém ra một đạo kiếm khí mang Kiếm Ý, ý chí mạnh mẽ, hóa thành hình rồng xanh, lao thẳng về phía phượng hoàng tím. “Kiếm Ý – Sử Lược Trảm Thiên!” Hắn hét lớn, kiếm khí va chạm với chưởng lực, “Ầm!” không gian nổ tung, kiếm khí bị nghiền nát, nhưng phượng hoàng tím cũng suy yếu, không gây tổn thương cho hắn.
Lương Huyền Thiên kinh ngạc, ánh mắt lạnh: “Kiếm Ý? Tiểu tử, ngươi ngộ ra Kiếm Ý ở Chân Thánh ba sao? Không tệ! Nhưng ngươi đã lấy Huyền Minh Thạch, họ Lương không thể để ngươi sống!” Hắn lao tới, tay hóa thành móng vuốt tím, mang theo ánh sáng lạnh lẽo, chộp thẳng vào ngực Huỳnh Thắng, không gian xung quanh rung chuyển, tự nhủ: “Tiểu tử, ngươi phải chết!” Hắn vận Thiên Y Vô Hạn, điều hòa cơ thể, giữ tâm tĩnh, đồng thời vận Bát Quái Ngũ Biến, tốc độ tăng vọt, né tránh liên tục, nhưng không gian nhỏ hẹp, móng vuốt quá nhanh, đâm trúng vai trái, máu tươi bắn ra, đau rát, tự nhủ: “Không ổn! Chênh lệch quá lớn, ta khó thắng!”
Hắn vung kiếm, chém ra liên tục ba đạo kiếm khí, mỗi đạo mang Kiếm Ý mạnh mẽ, ý chí như muốn chém đứt không gian, lao thẳng về phía Lương Huyền Thiên. “Kiếm Ý – Trảm Tím!” Hắn hét lớn, ba đạo kiếm khí hợp thành một, hóa thành hình rồng xanh khổng lồ, gầm vang, cắt đứt không gian, đâm thẳng vào ngực Lương Huyền Thiên, “Ầm!” hắn bị đẩy lùi ba bước, ánh mắt kinh hãi: “Kiếm Ý của ngươi… mạnh hơn ta nghĩ! Nhưng ngươi vẫn phải chết!” Hắn vung tay, ánh sáng tím hóa thành hàng trăm mũi tên tím, mang theo sát khí kinh khủng, lao thẳng về phía Huỳnh Thắng, tốc độ nhanh đến mức không gian vặn vẹo, tự nhủ: “Tiểu tử, ngươi không thoát được!”
Hắn vận Bát Quái Ngũ Biến, tốc độ tăng vọt, né tránh liên tục, nhưng không gian nhỏ hẹp, mũi tên quá dày, vài mũi đâm trúng chân phải và cánh tay, máu tươi chảy ra, tự nhủ: “Không được! Ta phải dùng không gian Tèo, kéo dài thời gian, chữa trị và tìm cách phản công!” Hắn kích hoạt Tèo, một luồng ánh sáng trắng bao bọc, kéo hắn vào không gian bên trong, tự nhủ: “Ta bá, không khuất phục!” Lương Huyền Thiên kinh hãi, ánh mắt run rẩy: “Không gian pháp bảo? Hắn… hắn có bảo vật cấp Tiên Đế? Không thể để hắn sống!” Hắn lao tới, nhưng không gian đã khép lại, tự nhủ: “Tiểu tử, ngươi trốn được lần này, nhưng ta sẽ tìm ngươi!”