Vô Địch Thần May

Chương 121:  Hắc Vân Cốc Và Cao Thủ Thần Bí



Sâu trong Hắc Vân Cốc, sương mù đen dày đặc bao phủ khắp nơi, không khí tanh hôi xen lẫn độc khí khiến ngay cả Chân Thánh cũng phải khó chịu. Xác của con Hắc Vân Xà cấp Chân Thánh năm sao sơ kỳ nằm bất động trên mặt đất, máu tươi nhuộm đỏ một vùng, chứng minh trận chiến vừa qua ác liệt đến mức nào. Huỳnh Thắng, trong thân thể Cửu Chân, dáng thanh niên cao gầy, khuôn mặt thanh tú, đứng bên xác con rắn, tay cầm thanh kiếm Sử Lược Thần, ánh mắt sắc bén quét qua sương mù, vận Thiên Y Vô Hạn để điều hòa cơ thể, đẩy độc khí ra ngoài, đồng thời bảo vệ Lương Tiểu Phượng phía sau. Hắn khẽ lau máu tươi trên lưỡi kiếm, giọng trầm: “Tiểu Phượng cô nương, Hắc Vân Cốc quả nhiên nguy hiểm! Nhưng Huyền Minh Thạch ở sâu bên trong, ta phải lấy bằng được! Cô nương đi theo ta, hay quay về?” Lương Tiểu Phượng, dáng cao gầy, xiêm y hồng phấn, khuôn mặt lạnh lùng nhưng đẹp tựa tiên nữ, ánh mắt phức tạp nhìn Huỳnh Thắng, giọng nói vẫn mang chút kiêu ngạo nhưng đã bớt lạnh lùng: “Hừ, ngươi giết được Hắc Vân Xà cấp Chân Thánh năm sao, ta phải công nhận ngươi có bản lĩnh! Nhưng Hắc Vân Cốc còn nhiều nguy hiểm hơn, ta không quay về! Dù sao, ta cũng muốn xem Huyền Minh Thạch, ngươi lấy thế nào!” Nàng bước lên, đứng ngang hàng với hắn, ánh mắt thoáng chút kính nể: “Dẫn đường đi, nhưng đừng tưởng ta sẽ dựa vào ngươi!” Hắn cười nhạt, gật đầu: “Tốt! Cô nương cứ đi theo, ta bá, không để cô nương gặp nguy hiểm!” Cả hai tiếp tục tiến sâu vào Hắc Vân Cốc, sương mù càng lúc càng dày, độc khí ngày càng đậm, ngay cả Thiên Y Vô Hạn cũng phải vận chuyển liên tục để đẩy độc ra ngoài. Huỳnh Thắng tập trung tinh thần, cảm nhận khí tức trong không gian, phát hiện một luồng khí lạnh buốt, mang theo ý chí cổ xưa, từ phía trước tỏa ra, tự nhủ: “Luồng khí này, chính là Huyền Minh Thạch! Bảo vật cấp Tiên Đế, khí tức thật mạnh! Nhưng nơi có bảo vật, chắc chắn có nguy hiểm!” Hắn vung tay, một đạo kiếm khí mang Kiếm Ý chém ra, cắt mở sương mù, lộ ra một con đường hẹp dẫn vào sâu hơn trong cốc, tự nhủ: “Đi thôi, ta bá, không sợ!” Con đường hẹp dẫn đến một hang động lớn, vách đá đen nhánh, không khí lạnh buốt, mang theo khí tức cổ xưa, tựa như tồn tại từ vạn năm trước. Ở trung tâm hang, một khối đá đen to bằng nắm tay, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, chính là Huyền Minh Thạch, bảo vật cấp Tiên Đế mà Tèo cần để chữa trị. Hắn cảm nhận khí tức từ khối đá, ánh mắt sáng rực: “Huyền Minh Thạch! Một trong ba bảo vật Tèo cần! Tèo bị thương từ trận chiến Vô Thượng, cần Huyền Minh Thạch, Tinh Huyết Phượng Hoàng, và Hồn Tinh Vạn Niên để phục hồi đỉnh phong, hoặc nâng cấp lên một bậc! Lấy được khối đá này, Tèo sẽ mạnh hơn, ta bá, không thể bỏ lỡ!” Hắn bước tới, nhưng Lương Tiểu Phượng giật tay: “Cẩn thận! Khí tức từ khối đá, không đơn giản! Ta cảm nhận được nguy hiểm!” Đúng lúc đó, một tiếng cười lạnh lẽo vang lên từ bóng tối: “Hai tiểu bối Chân Thánh, dám vào Hắc Vân Cốc lấy Huyền Minh Thạch? Thật không biết tự lượng sức!” Một bóng người bước ra, dáng cao lớn, áo bào xám, khuôn mặt gầy gò, ánh mắt đỏ rực, mang theo sát khí kinh thiên—Hắc Vân Tôn Giả, một cao thủ ẩn cư trong Hắc Vân Cốc, Chân Thánh sáu sao sơ kỳ, khí thế mạnh mẽ, áp lực kinh khủng tỏa ra, khiến không gian xung quanh rung chuyển, tự nhủ: “Tiểu bối này, có chút bản lĩnh, nhưng ở đây, chỉ có đường chết!” Hắn vung tay, một đạo chưởng lực mang theo sương mù đen kịch độc lao thẳng về phía Huỳnh Thắng và Lương Tiểu Phượng, mang theo sát khí kinh thiên. Huỳnh Thắng phản ứng nhanh, vận Bát Quái Ngũ Biến, tốc độ tăng vọt, hóa thành bóng mờ, kéo Lương Tiểu Phượng né tránh, đồng thời vung Sử Lược Thần, chém ra một đạo kiếm khí mang Kiếm Ý, ý chí mạnh mẽ, hóa thành hình rồng xanh, lao thẳng về phía chưởng lực. “Kiếm Ý – Sử Lược Trảm!” Hắn hét lớn, kiếm khí va chạm với chưởng lực, “Ầm!” một tiếng nổ vang, không gian rung chuyển, kiếm khí bị nghiền nát, nhưng chưởng lực cũng suy yếu, không gây tổn thương cho cả hai. Lương Tiểu Phượng kinh hãi, ánh mắt run rẩy: “Chân Thánh sáu sao! Chúng ta không phải đối thủ! Cửu Chân, chạy đi!” Hắc Vân Tôn Giả cười lạnh: “Chạy? Ở Hắc Vân Cốc, không ai thoát khỏi tay ta! Huyền Minh Thạch là của ta, các ngươi chỉ là con mồi!” Huỳnh Thắng đứng chắn trước Lương Tiểu Phượng, ánh mắt sắc bén, giọng trầm: “Tiểu Phượng cô nương, ở lại phía sau! Cao thủ Chân Thánh sáu sao, ta sẽ đối phó! Ta bá, không dễ khuất phục!” Nàng cắn môi, ánh mắt phức tạp: “Ngươi điên rồi! Hắn mạnh hơn chúng ta ba cảnh giới, ngươi làm sao đấu được?” Hắn cười: “Cô nương cứ xem! Ta bá, có cách!” Hắc Vân Tôn Giả lao tới, tay hóa thành móng vuốt đen, mang theo sương mù kịch độc, chộp thẳng vào ngực Huỳnh Thắng, không gian xung quanh rung chuyển, độc khí lan tỏa, tự nhủ: “Tiểu tử này, chết chắc!” Hắn vận Thiên Y Vô Hạn, điều hòa cơ thể, đẩy độc khí ra ngoài, đồng thời vận Bát Quái Ngũ Biến, tốc độ tăng vọt, né tránh trong gang tấc, nhưng áp lực từ móng vuốt khiến hắn cảm nhận rõ sự chênh lệch, tự nhủ: “Chân Thánh sáu sao, mạnh thật! Nhưng ta bá, không sợ!” Hắn vung Sử Lược Thần, chém ra liên tục ba đạo kiếm khí, mỗi đạo mang Kiếm Ý mạnh mẽ, ý chí như muốn chém đứt sương mù, lao thẳng về phía Hắc Vân Tôn Giả. “Kiếm Ý – Trảm Hắc Vân!” Hắn hét lớn, ba đạo kiếm khí hợp thành một, hóa thành hình rồng xanh, gầm vang, cắt đứt sương mù, đâm thẳng vào móng vuốt đen, “Ầm!” không gian nổ tung, sương mù vỡ vụn, nhưng Hắc Vân Tôn Giả chỉ lùi một bước, ánh mắt kinh ngạc: “Kiếm Ý? Tiểu tử, ngươi ngộ ra Kiếm Ý tầng thứ bốn trung kỳ ở Chân Thánh ba sao? Không tệ! Nhưng ngươi vẫn phải chết!” Hắc Vân Tôn Giả vung tay, sương mù hóa thành hàng trăm mũi tên đen, mang theo độc khí kinh khủng, lao thẳng về phía Huỳnh Thắng, tốc độ nhanh đến mức không gian vặn vẹo, tự nhủ: “Tiểu tử, ngươi không thoát được!” Hắn vận Bát Quái Ngũ Biến, tốc độ tăng vọt, né tránh liên tục, nhưng không gian nhỏ hẹp, mũi tên quá dày, vài mũi đâm trúng vai phải và chân trái, máu tươi chảy ra, đau rát, tự nhủ: “Không ổn! Chênh lệch quá lớn, ta khó thắng! Phải tìm cách lấy Huyền Minh Thạch và thoát!” Hắn vận Thiên Y Vô Hạn, giảm đau, đồng thời vung kiếm, chém ra một đạo kiếm khí, mở đường máu, lao về phía Huyền Minh Thạch. Hắc Vân Tôn Giả lao đến, chưởng lực bùng lên, sương mù hóa thành hình rồng đen, lao thẳng về phía Huỳnh Thắng, mang theo áp lực kinh khủng, tự nhủ: “Tiểu tử, ngươi không lấy được Huyền Minh Thạch!” Hắn không né, ánh mắt sắc bén, vận Kiếm Ý, ý chí mạnh mẽ hòa vào Sử Lược Thần, một luồng ý chí cổ xưa bùng lên, tự nhủ: “Thanh kiếm này, từng thuộc về Tiên Đế Sử Lược! Ý chí của ta, không thể khuất phục!” Hắn chém ra một đạo kiếm khí kinh thiên, mang khí tức cổ xưa, lao thẳng về phía rồng đen. “Kiếm Ý – Sử Lược Trảm Thiên!” Hắn hét lớn, kiếm khí hóa thành hình rồng xanh khổng lồ, gầm vang, cắt đứt rồng đen, đâm thẳng vào ngực Hắc Vân Tôn Giả, “Ầm!” hắn bị đánh bay, đâm vào vách đá, máu tươi phun ra, ánh mắt kinh hoàng: “Kiếm Ý này… không thể nào! Ngươi… ngươi là ai?” Huỳnh Thắng lao đến, lấy Huyền Minh Thạch, ánh mắt sáng rực: “Huyền Minh Thạch, ta lấy được! Tèo, ta sẽ chữa trị ngươi!” Hắn quay lại, nhìn Hắc Vân Tôn Giả, giọng lạnh: “Ta bá, không cần ngươi biết ta là ai! Hôm nay, ta tha cho ngươi, nhưng nếu gặp lại, ta sẽ lấy mạng!” Hắn kéo Lương Tiểu Phượng, lao ra khỏi hang động, ánh mắt quyết đoán: “Họ Lương, bí mật của các ngươi, ta sẽ tìm ra! Nhưng giờ, ta phải chữa trị Tèo!”

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com