Khu vườn phía sau phủ họ Lương chìm trong không khí tĩnh lặng, ánh nắng nhạt xuyên qua tán cây, chiếu lên mặt hồ trong xanh, phản chiếu những gợn sóng lăn tăn như tranh vẽ. Huỳnh Thắng, trong thân thể Cửu Chân, dáng thanh niên cao gầy, khuôn mặt thanh tú, đứng bên bờ hồ, tay nắm chặt thanh kiếm Sử Lược Thần, ánh mắt sắc bén nhìn xuống mặt nước, cảm nhận luồng khí tà ác mờ nhạt nhưng ngày càng rõ rệt từ đáy hồ tỏa lên. Hắn hít sâu một hơi, vận Thiên Y Vô Hạn, tập trung cảm nhận, phát hiện khí tức lạnh lẽo xen lẫn tà ý, như một tàn hồn ẩn sâu, tự nhủ: “Luồng khí này, không phải Nhân Tộc! Có thể là tàn hồn Yêu Đế, hoặc một bảo vật bị Yêu Đế chiếm giữ! Họ Lương đang che giấu bí mật gì? Ta phải điều tra!”
Lương Tiểu Phượng, dáng cao gầy, xiêm y hồng phấn, khuôn mặt lạnh lùng nhưng đẹp tựa tiên nữ, đứng cách đó vài bước, ánh mắt kiêu ngạo lướt qua Huỳnh Thắng, khẽ hừ: “Cửu Chân, ngươi nhìn cái hồ mãi làm gì? Ở đây chẳng có gì thú vị! Đi thôi, ta không có thời gian đứng đây ngắm cảnh với ngươi!” Hắn quay đầu, cười nhạt: “Tiểu Phượng cô nương, ta chỉ ngắm cá thôi! Nhưng nếu cô nương không thích, cứ về trước, ta tự đi dạo một chút!” Nàng hừ lạnh: “Hừ, tùy ngươi! Nhưng đừng gây rắc rối, đây là phủ họ Lương, không phải nơi ngươi muốn làm gì thì làm!” Nàng quay người, bước đi, nhưng ánh mắt vẫn thoáng chút nghi ngờ, tự nhủ: “Tiểu tử này, có gì đó kỳ lạ! Hừ, kệ hắn!”
Chờ Lương Tiểu Phượng khuất bóng, Huỳnh Thắng lập tức vận Linh Lực, bao quanh cơ thể một lớp khí mỏng, nhảy xuống hồ, nước lạnh buốt thấm qua áo gấm, nhưng hắn không quan tâm, tập trung tinh thần, lặn sâu xuống đáy. Hồ không sâu, chỉ khoảng mười mét, nhưng nước càng xuống càng lạnh, mang theo luồng khí tà ác mạnh mẽ hơn, khiến hắn cảm nhận rõ sự nguy hiểm. Đáy hồ tối om, ánh sáng không xuyên qua nổi, hắn vận Thiên Y Vô Hạn, tăng cường giác quan, cảm nhận từng luồng khí trong nước, phát hiện một khe nứt nhỏ dưới đáy, luồng khí tà ác từ đó tỏa ra, tự nhủ: “Khe nứt này, chính là nguồn gốc! Ta phải vào xem!”
Hắn vung tay, một đạo kiếm khí từ Sử Lược Thần chém ra, cắt mở khe nứt, một luồng khí lạnh buốt kèm theo tà ý bùng lên, như muốn xâm nhập vào cơ thể hắn. Hắn lập tức vận Thiên Y Vô Hạn, điều hòa cơ thể, đẩy luồng khí tà ác ra ngoài, đồng thời nhảy vào khe nứt, rơi vào một không gian tối tăm, không khí ẩm ướt, mùi tanh hôi lan tỏa. Không gian này rộng lớn, như một hang động dưới lòng đất, ánh sáng mờ nhạt từ những viên đá phát quang trên vách đá chiếu sáng, lộ ra một bệ đá ở trung tâm, trên đó đặt một viên ngọc đen, tỏa ra khí tức tà ác, tự nhủ: “Viên ngọc này, chính là nguồn gốc! Khí tức của nó, giống hệt Yêu Đế mà Tèo nhắc đến! Nhưng không mạnh, chỉ như tàn hồn!”
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ bóng tối: “Kẻ nào dám xâm nhập cấm địa họ Lương?” Một bóng người bước ra, dáng cao lớn, áo bào đen, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như dao—Lương Huyền Phong, trưởng lão họ Lương, Chân Thánh năm sao trung kỳ, khí thế mạnh mẽ, mang theo áp lực kinh khủng, tự nhủ: “Tiểu tử này, chỉ Chân Thánh ba sao đỉnh phong, dám vào đây? Tìm chết!” Hắn vung tay, một đạo chưởng lực mang theo khí tức băng giá lao thẳng về phía Huỳnh Thắng, không gian xung quanh rung chuyển, băng giá lan tỏa, như muốn đóng băng cả hang động.
Huỳnh Thắng phản ứng nhanh, vận Bát Quái Ngũ Biến, tốc độ tăng vọt, hóa thành bóng mờ, né tránh trong gang tấc, nhưng áp lực từ chưởng lực khiến hắn cảm nhận rõ sự chênh lệch: “Chân Thánh năm sao trung kỳ, mạnh hơn ta hai cảnh giới nhỏ! Nhưng ta bá, không dễ khuất phục!” Hắn vung Sử Lược Thần, chém ra một đạo kiếm khí mang Kiếm Ý, ý chí mạnh mẽ, như muốn chém đứt mọi thứ, lao thẳng về phía Lương Huyền Phong. Đạo kiếm khí không sắc bén, nhưng mang theo ý chí bá đạo, khiến không gian xung quanh vặn vẹo, tự nhủ: “Kiếm Ý của ta, vừa ngộ trong Thiên Hỏa Trận, giờ là lúc thử sức!”
Lương Huyền Phong nhíu mày, ánh mắt kinh ngạc: “Kiếm Ý? Tiểu tử này, ngộ ra Kiếm Ý ở Chân Thánh ba sao? Không tầm thường!” Hắn vung tay, một đạo băng chưởng lao ra, băng giá hóa thành hình rồng, va chạm với kiếm khí, “Ầm!” một tiếng nổ vang, không gian rung chuyển, kiếm khí bị băng chưởng nghiền nát, nhưng Lương Huyền Phong cũng phải lùi một bước, ánh mắt lạnh: “Kiếm Ý của ngươi, không tệ! Nhưng ở đây, ngươi chỉ có đường chết!” Hắn lao tới, tay hóa thành móng vuốt băng, chộp thẳng vào ngực Huỳnh Thắng, mang theo áp lực kinh khủng, không gian xung quanh đóng băng, tự nhủ: “Tiểu tử này, phải giết ngay, không thể để hắn sống!”
Huỳnh Thắng không né, ánh mắt sắc bén, vận Thiên Y Vô Hạn, điều hòa cơ thể, giữ tâm tĩnh, khí thông lục mạch, đồng thời vung kiếm, chém ra liên tục ba đạo kiếm khí, mỗi đạo mang Kiếm Ý mạnh mẽ, ý chí như muốn chém đứt băng giá, lao thẳng về phía Lương Huyền Phong. “Kiếm Ý – Trảm Băng!” Hắn hét lớn, ba đạo kiếm khí hợp thành một, hóa thành hình rồng kiếm, gầm vang, va chạm với móng vuốt băng, “Ầm!” không gian nổ tung, băng giá vỡ vụn, Lương Huyền Phong bị đẩy lùi ba bước, ánh mắt kinh ngạc: “Kiếm Ý của ngươi, mạnh hơn ta nghĩ! Nhưng ngươi vẫn phải chết!” Hắn vung tay, băng giá hóa thành hàng trăm mũi băng nhọn, lao thẳng về phía Huỳnh Thắng, mang theo sát khí kinh thiên.
Hắn vận Bát Quái Ngũ Biến, tốc độ tăng vọt, né tránh liên tục, nhưng không gian nhỏ hẹp, băng nhọn quá dày, vài mũi đâm trúng vai trái, máu tươi chảy ra, đau rát, tự nhủ: “Không ổn! Chênh lệch tu vi, ta khó thắng! Phải tìm cách thoát!” Hắn vận Thiên Y Vô Hạn, điều hòa cơ thể, giảm đau, đồng thời vung kiếm, chém ra một đạo kiếm khí, mở đường máu, lao về phía viên ngọc đen trên bệ đá, tự nhủ: “Viên ngọc này, là mấu chốt! Ta phải lấy nó!” Nhưng Lương Huyền Phong đã lao đến, chưởng lực băng giá bùng lên, bao phủ cả không gian, tự nhủ: “Tiểu tử, ngươi không thoát được!”
Đúng lúc đó, Sử Lược Thần trong tay Huỳnh Thắng rung lên dữ dội, một luồng ý chí cổ xưa bùng lên, như ký ức bị phong ấn, truyền vào thức hải của hắn. Một giọng nói trầm vang: “Sử Lược Thần, kiếm của ta, từng chém Yêu Đế! Ý chí của ta, không thể khuất phục! Dùng Kiếm Ý, phá phong ấn!” Hắn giật mình, ánh mắt sáng rực, vận Kiếm Ý, tập trung tinh thần vào thanh kiếm, một luồng ánh sáng xanh lá bùng lên, ý chí cổ xưa hòa quyện với Kiếm Ý của hắn, chém ra một đạo kiếm khí kinh thiên, mang theo khí tức cổ xưa, lao thẳng về phía Lương Huyền Phong. “Kiếm Ý – Sử Lược Trảm!” Hắn hét lớn, kiếm khí hóa thành hình rồng xanh, gầm vang, cắt đứt chưởng lực băng giá, lao thẳng vào ngực Lương Huyền Phong.
“Ầm!” Lương Huyền Phong bị đánh bay, đâm vào vách đá, máu tươi phun ra, ánh mắt kinh hoàng: “Kiếm Ý này… không thể nào! Thanh kiếm đó… là Sử Lược Thần? Làm sao ngươi có được? Nó… từng thuộc về Tiên Đế Sử Lược!” Hắn gầm lên, nhưng không còn sức phản kháng, ngã xuống, bất tỉnh. Huỳnh Thắng thở dốc, mồ hôi ướt đẫm, tự nhủ: “Tiên Đế Sử Lược? Thanh kiếm này, từng thuộc về Tiên Đế? Ta… có cơ duyên gì đây?” Hắn lao đến bệ đá, lấy viên ngọc đen, cảm nhận khí tức tà ác mạnh mẽ, tự nhủ: “Viên ngọc này, là tàn hồn Yêu Đế! Ta phải phong ấn nó!”
Hắn vận Thiên Y Vô Hạn, tập trung tinh thần, dùng Linh Lực bao bọc viên ngọc, phong ấn tạm thời, tự nhủ: “Tàn hồn này, ta chưa đủ sức đối phó! Phải tìm cách phong ấn vĩnh viễn!” Hắn quay lại, nhìn Lương Huyền Phong bất tỉnh, tự nhủ: “Họ Lương, bí mật này, ta sẽ tìm ra! Nhưng giờ, ta phải rời khỏi đây!” Hắn lao ra khỏi khe nứt, trở lại mặt hồ, ánh mắt sắc bén, tự nhủ: “Họ Lương, các ngươi chờ đó! Ta bá, sẽ không để các ngươi dễ dàng toại nguyện!”