Vô Địch Thần May

Chương 117:  Ẩn Tình Họ Lương Và Dấu Hiệu Từ Tèo



Chương 117: Ẩn Tình Họ Lương Và Dấu Hiệu Từ Tèo Đại sảnh phủ họ Lương sáng rực ánh đèn, không khí náo nhiệt với tiếng cười nói, ly chạm ly vang lên đều đặn trong tiệc mừng thông gia. Bàn tiệc bày biện xa hoa, mùi hương thịt nướng, rượu thơm lan tỏa, nhưng Huỳnh Thắng, trong thân thể Cửu Chân, dáng thanh niên cao gầy, khuôn mặt thanh tú, lại không chút thoải mái. Hắn ngồi cạnh Hữu Đạt, tay nâng ly rượu, ánh mắt sắc bén không ngừng quan sát xung quanh, cảm nhận vài khí tức mạnh mẽ ẩn trong bóng tối, tự nhủ: “Họ Lương không đơn giản, có nhiều cao thủ ẩn mình! Ta phải cảnh giác!” Hắn sờ thanh Sử Lược Thần bên hông, cảm giác mơ hồ quen thuộc vẫn dâng lên, nhưng không dám đào sâu ký ức, chỉ tập trung vào không khí trong sảnh. Lương Thiên Hành, gia chủ họ Lương, áo bào đỏ thêu rồng vàng, dáng uy nghiêm, ngồi trên ghế chủ, ánh mắt sắc bén nhìn Huỳnh Thắng, khóe miệng nở nụ cười khó lường: “Cửu Chân thiếu gia, ngươi vượt qua Thiên Hỏa Trận, quả nhiên danh bất hư truyền! Họ Lương rất vui được đón ngươi làm con rể! Nào, uống thêm một ly!” Hắn nâng ly, giọng nói vang vọng, nhưng Huỳnh Thắng cảm nhận được sự giả tạo trong lời nói, khẽ gật, nâng ly đáp lễ, nhưng không uống ngay, mà dùng Thiên Y Vô Hạn để kiểm tra. Một luồng khí mỏng từ lòng bàn tay tỏa ra, cảm nhận mùi rượu, phát hiện không có độc, nhưng lại có một loại dược liệu kỳ lạ, làm người uống dễ bị kích thích cảm xúc, mất kiểm soát, hắn nhíu mày, tự nhủ: “Lại chơi trò! Không phải độc, nhưng muốn ta mất kiểm soát, lộ sơ hở! Hừ, không dễ đâu!” Hắn giả vờ uống, nhưng vận Linh Lực, đẩy dược liệu ra khỏi cơ thể, ánh mắt vẫn bình tĩnh, nhìn sang Lương Tiểu Phượng, dáng cao gầy, xiêm y hồng phấn, khuôn mặt lạnh lùng nhưng đẹp tựa tiên nữ, đang ngồi đối diện, ánh mắt kiêu ngạo lướt qua hắn, khẽ hừ: “Cửu Chân, ngươi vượt qua Thiên Hỏa Trận, ta tạm công nhận ngươi là phu quân! Nhưng đừng nghĩ ta dễ phục tùng! Ta là Lương Tiểu Phượng, Chân Thánh hai sao đỉnh phong, ngươi muốn ta tâm phục khẩu phục, còn phải chứng minh nhiều hơn nữa!” Hắn cười nhạt, giọng trầm: “Tiểu Phượng cô nương, ta không vội! Chúng ta còn nhiều thời gian, cứ từ từ! Nhưng nếu cô nương muốn thử thách thêm, ta sẵn sàng!” Lương Tiểu Phượng hừ lạnh, quay mặt đi, nhưng ánh mắt lại thoáng chút tò mò: “Tiểu tử này, tự tin quá! Hừ, để xem ngươi làm được gì!” Hữu Đạt, ngồi bên, khẽ thở phào, nhưng vẫn lo lắng, nhỏ giọng: “Cửu Chân, con cẩn thận! Họ Lương không đơn giản, ta cảm giác họ có ý đồ gì đó! Thông gia này, cha luôn thấy bất an!” Hắn gật, ánh mắt sắc bén: “Cha, con biết! Họ Lương muốn áp chế họ Mã, nhưng con sẽ không để họ dễ dàng toại nguyện! Cha yên tâm, con có cách đối phó!” Hắn nắm chặt Sử Lược Thần, cảm giác mơ hồ quen thuộc lại dâng lên, như có một luồng ý chí cổ xưa từ thanh kiếm truyền đến, khiến hắn khẽ rùng mình: “Thanh kiếm này, có gì đó liên quan đến ta, nhưng không thể nhớ nổi! Nếu có [Vô Thiên Nhãn], ta đã hiểu rõ!” Đột nhiên, trong thức hải của hắn, một giọng nói yếu ớt vang lên: “Chủ nhân, ta… ta cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc… rất xa xôi… nhưng… rất quen…” Hắn giật mình, nhận ra đó là giọng của Tèo, pháp bảo từng thuộc về Tiên Đế Khắc Đa, người tham gia trận chiến Vô Thượng hơn vạn năm trước chống lại các Yêu Đế. Trận chiến ấy, vô số Tiên Đế tham gia, Khắc Đa bị thương nặng, không muốn pháp bảo rơi vào tay Yêu Đế, đã chui vào Tèo, dùng sinh cơ cuối cùng dịch chuyển vào vũ trụ bao la, với hy vọng Nhân Tộc lấy được và quật khởi. Hắn tập trung tinh thần, hỏi: “Tèo, ngươi tỉnh rồi? Khí tức quen thuộc? Là gì? Ngươi cảm nhận được ở đâu?” Tèo đáp, giọng yếu: “Chủ nhân, ta… không rõ… nhưng khí tức này, rất giống một luồng khí tức từ thời Vô Thượng… có thể… là một Yêu Đế… hoặc thứ gì đó liên quan… Nó ở gần đây… trong phủ họ Lương…” Hắn kinh ngạc, ánh mắt lướt qua đại sảnh, cảm nhận từng khí tức, nhưng không phát hiện được gì đặc biệt, tự nhủ: “Yêu Đế? Không thể nào! Yêu Đế là tồn tại vượt xa Tiên Đế, làm sao xuất hiện ở đây? Nhưng Tèo từng là pháp bảo của Tiên Đế Khắc Đa, cảm nhận của nó không sai! Họ Lương, có bí mật gì?” Hắn vận Thiên Y Vô Hạn, tập trung cảm nhận, phát hiện một luồng khí tức mờ nhạt, ẩn sâu trong phủ, mang theo sự lạnh lẽo và tà ác, nhưng không rõ ràng, tự nhủ: “Luồng khí này, không phải Nhân Tộc! Có thể là yêu khí, nhưng không mạnh, chỉ như tàn hồn! Họ Lương, đang che giấu gì?” Lương Thiên Hành nhận ra ánh mắt khác lạ của Huỳnh Thắng, khẽ nhíu mày, cười: “Cửu Chân thiếu gia, sao không uống rượu? Hay rượu họ Lương không hợp ý ngươi?” Hắn cười nhạt: “Lương gia chủ, rượu rất ngon! Nhưng ta vừa vượt qua Thiên Hỏa Trận, cơ thể chưa hồi phục, xin phép uống ít!” Hắn nâng ly, nhưng không uống, đặt xuống bàn, ánh mắt sắc bén nhìn Lương Thiên Hành: “Lương gia chủ, thông gia này, họ Lương có vẻ rất quan tâm! Nhưng ta nghe nói, ước hẹn năm xưa giữa hai Cụ Tổ, không chỉ là thông gia, mà còn liên quan đến một bảo vật, phải không?” Lương Thiên Hành giật mình, ánh mắt thoáng qua tia kinh ngạc, nhưng nhanh chóng che giấu, cười: “Cửu Chân thiếu gia, ngươi nghe ai nói? Ước hẹn năm xưa, chỉ là để hóa giải ân oán, không có bảo vật nào cả!” Hắn gật, nhưng ánh mắt vẫn lạnh: “Vậy sao? Ta chỉ nghe đồn, nếu không có, thì tốt!” Hữu Đạt nhỏ giọng: “Cửu Chân, con đừng nói lung tung! Họ Lương không thích nhắc đến chuyện bảo vật!” Hắn gật, nhưng trong lòng đã xác định: “Họ Lương, chắc chắn có bí mật! Luồng khí tức Tèo cảm nhận, có thể liên quan đến bảo vật đó! Ta phải điều tra!” Hắn nhìn Lương Tiểu Phượng, khẽ cười: “Tiểu Phượng cô nương, phủ họ Lương rộng lớn, ngày mai, ta muốn đi dạo, cô nương có thể dẫn đường không?” Nàng hừ: “Hừ, ngươi muốn đi đâu thì tự đi! Ta không rảnh!” Nhưng Lương Thiên Hành cười: “Tiểu Phượng, ngươi là thê tử, nên dẫn phu quân đi dạo, làm quen phủ họ Lương! Ngày mai, ngươi dẫn Cửu Chân đi!” Nàng bất mãn, nhưng gật đầu: “Được, nhưng đừng nghĩ ta sẽ thân thiết với ngươi!” Đêm đó, trong phòng khách, Huỳnh Thắng ngồi thiền, vận Thiên Y Vô Hạn, điều hòa cơ thể, cảm nhận từng luồng khí trong phủ, nhưng luồng khí tà ác kia vẫn mờ nhạt, không thể xác định rõ. Hắn mở mắt, nhìn thanh Sử Lược Thần đặt bên cạnh, khẽ vuốt vỏ kiếm, cảm giác quen thuộc lại dâng lên: “Thanh kiếm này, có gì đó liên quan đến ta, nhưng không nhớ nổi! Nếu không có [Vô Thiên Nhãn], ta chỉ như kẻ mù! Nhưng Tèo cảm nhận được khí tức, ta phải dựa vào nó!” Hắn tập trung tinh thần, gọi: “Tèo, ngươi còn cảm nhận được khí tức không?” Tèo đáp, giọng yếu: “Chủ nhân, có… nhưng rất mờ nhạt… Nó ở sâu trong phủ… có thể… là tàn hồn của một Yêu Đế… hoặc một bảo vật từng bị Yêu Đế chiếm giữ… Ta không rõ… nhưng ta cảm nhận được sự nguy hiểm…” Hắn nhíu mày, tự nhủ: “Tàn hồn Yêu Đế? Hay bảo vật? Dù là gì, họ Lương đang che giấu! Ta phải điều tra, nhưng không thể manh động! Tu vi ta chỉ Chân Thánh ba sao đỉnh phong, nếu gặp nguy hiểm, rất khó đối phó!” Hắn vận Thiên Y Vô Hạn, tập trung vào cơ thể, cảm nhận huyệt đạo thứ 13, nhưng vẫn chỉ “nhúc nhích”, không thể khai mở hoàn toàn, tự nhủ: “Thần Châm Tạo Hóa, khó luyện thật! Huyệt đạo thứ 13, nếu khai mở, ta có thể dùng Thiên Y Vô Hạn để cảm nhận khí tức rõ hơn, thậm chí chữa trị tàn hồn! Nhưng với tu vi hiện tại, ta không đủ sức! Phải từ từ!” Hắn chuyển sang luyện Kiếm Ý, cảm nhận ý chí từ Sử Lược Thần, từng luồng ý chí cổ xưa truyền đến, giúp hắn hiểu rõ hơn về kiếm đạo: “Kiếm Ý, không chỉ là chém, mà là ý chí! Ý chí càng mạnh, kiếm càng sắc! Ta phải luyện Kiếm Ý đến mức tinh thông!” Sáng hôm sau, Lương Tiểu Phượng dẫn Huỳnh Thắng đi dạo phủ họ Lương, dáng cao gầy, xiêm y hồng phấn, khuôn mặt lạnh lùng, giọng nói không chút thân thiện: “Cửu Chân, ngươi muốn đi đâu thì nói, ta dẫn! Nhưng đừng nghĩ ta sẽ thân thiết với ngươi!” Hắn cười: “Tiểu Phượng cô nương, ta chỉ muốn xem phủ họ Lương, không cần cô nương thân thiết! Dẫn ta đến nơi yên tĩnh nhất trong phủ, ta muốn ngắm cảnh!” Nàng hừ: “Yên tĩnh nhất? Được, theo ta!” Nàng dẫn hắn đến một khu vườn phía sau phủ, cây cối um tùm, hồ nước trong xanh, không khí yên bình, nhưng Huỳnh Thắng cảm nhận được luồng khí tà ác mạnh hơn, tự nhủ: “Luồng khí này, ở dưới hồ! Họ Lương, đang che giấu gì?” Hắn giả vờ ngắm cảnh, nhưng vận Thiên Y Vô Hạn, cảm nhận khí tức, phát hiện dưới hồ có một luồng khí lạnh lẽo, mang theo tà ý, tự nhủ: “Quả nhiên, có gì đó dưới hồ! Ta phải tìm cách điều tra!” Lương Tiểu Phượng nhìn hắn, ánh mắt nghi ngờ: “Cửu Chân, ngươi làm gì mà nhìn chằm chằm vào hồ? Ở đây không có gì thú vị!” Hắn cười: “Tiểu Phượng cô nương, ta chỉ ngắm cá! Hồ này đẹp thật!” Nàng hừ: “Hừ, nhàm chán! Đi thôi!” Nhưng hắn đã xác định, tự nhủ: “Ta sẽ quay lại đây! Họ Lương, bí mật này, ta sẽ tìm ra!”

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com