Ở trong cung một thời gian, ta mới trở về phủ của mình.
Đương nhiên, Vũ Văn Minh và những người trong nhà hắn vẫn chưa biết gì.
Dù có nghe thấy lời đồn ngoài kinh thành, bọn họ cũng chỉ cảm thấy tự hào, vì trong mắt hắn, ngay cả Hoàng thượng cũng rất coi trọng hắn.
Bước vào chính sảnh, ta thấy Vũ Văn Minh, Đường Uyển và mẹ chồng ta đang ngồi cùng nhau, trò chuyện vui vẻ như thể họ mới là người một nhà.
Ta liếc qua bàn trà, thấy bọn họ dám tự tiện lấy những chén trà quý trong kho riêng của ta, cùng với trà Long Tỉnh thượng hạng ra dùng. Trong lòng lập tức bốc hỏa.
“Ai cho các người động vào đồ của ta?”
Sắc mặt Vũ Văn Minh trầm xuống:
“Thẩm Trường Lạc, lời này là ý gì? Đồ trong phủ ta, ta tại sao không thể dùng?”
Ta tức đến mức bật cười:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đồ trong kho riêng toàn là của hồi môn cha mẹ ta chuẩn bị cho ta, khi nào thì biến thành của ngươi?”
Vũ Văn Minh vẫn mặt dày đáp lại:
“Ta và nàng là phu thê , đồ của nàng tự nhiên là của ta. Hơn nữa, nàng để trong kho chẳng phải cũng không dùng tới sao?”
Ta liếc nhìn bà mẹ chồng, trên đầu bà ta cài trâm, vòng tay ngọc hòa điền của Đường Uyển, cùng bộ xiêm y gấm Tứ Xuyên trên người nàng ta. Tất cả đều là đồ từ kho riêng của ta.
Mẹ chồng không những không biết ngượng, còn lên tiếng châm chọc:
“Toàn bộ phủ này đều là của chúng ta, tại sao không thể dùng? Hơn nữa, Uyển Nhi gần đây nghén nặng, muốn ngửi mùi hương của trà Long Tỉnh cho dễ chịu.”
Ánh mắt Đường Uyển thì cứ dán vào những món trang sức quý giá mà ta đang đeo.
Ta biết nàng ta đang nghĩ gì.
Trong phủ khắp nơi đều có tai mắt của ta, rất nhanh đã có người báo rằng Đường Uyển dựa vào việc mình mang thai, trong nhà xưng là chủ mẫu, còn tuyên bố sau khi sinh con sẽ đẩy ta khỏi vị trí chính thê.
Nàng ta chắc chắn nghĩ rằng một khi điều đó xảy ra, mọi thứ trong phủ sẽ thuộc về nàng.
Nhưng nàng ta nào biết, phu quân nàng cưới vốn chỉ là loại “phượng hoàng nam*”. Mọi thứ trong phủ này, sau khi ta hòa ly, tất cả đều sẽ thuộc về ta.