Vì Trượt Tay Nên Quay Vào Buff Nhan Sắc

Chương 128: Linh hồn đã tìm thấy chốn về.



Edit: Lune

Trong bóng tối, tiếng sóng biển cuồn cuộn vang lên, Nha Thấu cảm giác như mình đang trôi nổi giữa đại dương, lắc lư theo từng con sóng.

Cậu thấy đầu mình căng phồng, làm sao cũng không mở mắt ra được.

"Tiểu thiếu gia, tiệc tối sắp bắt đầu rồi."

Tiếng nói vang lên bên ngoài bóng tối như một thanh kiếm sắc bén xé toạc màn đêm hư vô, Nha Thấu bừng tỉnh, không ngừng thở dốc.

Cậu đảo mắt nhìn quanh, cảm thấy cách bài trí trong căn phòng này hơi quen thuộc.

Nha Thấu chống người ngồi dậy, ngón tay bấu chặt ga giường, trán đầy mồ hôi lạnh, trong đầu lóe lên vô số hình ảnh, nhưng tan biến nhanh quá nên chẳng nắm bắt được gì.

Người bên ngoài cửa nhắc lại: "Tiểu thiếu gia, tiệc tối sắp bắt đầu rồi."

Quen thuộc quá, giống như mình đã trải qua chuyện này một lần rồi vậy.

Cậu mơ màng đáp một tiếng, chỉnh lại quần áo rồi bò dậy khỏi giường, theo người hầu dẫn đường đến nơi tổ chức tiệc tối.

Mỗi một bước đi, cảm giác quen thuộc lại tăng thêm một chút. Khi Nha Thấu bước lên boong tàu, nhìn mặt biển mênh mông vô tận dưới ánh trăng, bị bóng tối bao trùm mà lòng cậu lại bình yên đến lạ.

Có phải cậu đã quên mất điều gì không?

Đang miên man suy nghĩ thì bên dưới truyền đến tiếng nước.

Đêm tối, giữa đại dương, tiếng nước thình lình vang lên, mấy từ ngữ này kết hợp với nhau nghe chẳng tốt gì.

Nha Thấu cúi đầu xuống, thấy một người có mái tóc bạc đẹp tuyệt bên mạn tàu.

Đôi mắt xám lẳng lặng nhìn cậu, mái tóc dài màu bạc dán sát vào da hắn, trong tóc còn có mấy viên ngọc trai nhỏ lấp lánh, chỗ xương quai xanh còn đọng giọt nước.

Một người cá xinh đẹp khó phân biệt giới tính, chỗ đuôi mắt gần thái dương còn có vảy bạc.

Pháo hoa phía sau bắn lên trời, nở rộ giữa màn đêm.

Con tàu bắt đầu rung lắc, bên tai là tiếng gào thét chói tai.

Nha Thấu tóm chặt lấy lan can, nhờ ánh trăng với ánh sáng từ pháo hoa, Nha Thấu trông thấy người cá ở dưới biển kia mỉm cười rồi vươn hai cánh tay lên khỏi mặt nước về phía mình.

Trên mặt biển đột ngột xảy ra biến cố, người cá đuôi bạc bỗng nhiên xuất hiện này không hiểu sao lại khiến trái tim vốn bồn chồn bất an của Nha Thấu lắng xuống, cùng với cảm giác chua xót không ngừng trào dâng trong lòng.

Người cá đuôi bạc không nói gì cả mà chỉ yên lặng vươn tay về phía cậu, lại giống như đang nói với cậu rằng --

Đừng sợ, có ta ở đây rồi.

Từng mảng ký ức hỗn loạn ùa vào não, Nha Thấu gần như theo bản năng nhảy xuống biển.

Cậu rơi vào một vòng tay rộng lớn nhưng không tính là ấm áp lắm.

Cánh tay mềm mại ôm chặt cổ Criller, nước mắt của thiếu niên rơi xuống hóa thành ngọc trai chìm vào trong nước.

Người cá đuôi bạc ôm chặt lấy con bạch tuộc nhỏ như thể đang ôm báu vật quý giá nhất của mình.

Vừa giống lại vừa không giống ban đầu.

Câu chuyện của họ bắt đầu từ con tàu, cũng kết thúc từ con tàu.

Criller không đưa cậu trở về biển nữa mà ôm cậu bơi về phía bờ.

Khi tia nắng đầu tiên ló rạng ở phía bên kia mặt biển, Criller thả Nha Thấu lên tảng đá ngầm mà hắn đã biến ra từ trước.

Người cá đuôi bạc vừa diễm lệ lại vừa nguy hiểm, đuôi cá nhẹ nhàng đong đưa dưới nước, thiếu niên xinh đẹp tới cực điểm ngồi trên mỏm đá, cả hai dừng lại bên bờ biển khi bình minh vừa lên.

Criller đưa tay áp lên má cậu.

Hắn khẽ thầm thì: "Tiểu vương tử, lên bờ đi em."

Lời vừa dứt, một đám người mặc lễ phục từ đầu bên kia bãi biển chạy tới, lớn tiếng gọi: "Tìm thấy tiểu vương tử rồi! Tìm thấy tiểu vương tử rồi!"

Người cá đuôi bạc không lảng tránh, ánh nắng vàng rọi lên đuôi cá của hắn, phản chiếu màu sắc rực rỡ lạ thường.

Vàng óng ánh, giống hệt màu mắt ban đầu của hắn.

Những điều này không phải bối cảnh do hệ thống đưa ra.

Nhưng lại giống hệt câu chuyện cổ tích mà Nha Thấu từng kể cho Criller nghe lúc cậu thăm dò tin tức.

Nha Thấu cảm giác cổ họng mình như bị thứ gì đó nghẹn lại, cậu há miệng muốn nói nhưng lại không thốt ra được, một viên ngọc trai lăn xuống, bị người cá đuôi bạc nắm trong lòng bàn tay.

Criller lau nước mắt giúp cậu, hắn từ từ cúi người xuống, dịu dàng hôn lên trán thiếu niên.

"Bé yêu, tạm biệt em."

Giọng nói đầy tiếc nuối vang lên, Criller biến mất tại chỗ trong ánh mắt dịu dàng nhìn cậu lần cuối.

Không có bọt biển, cũng không có người cá nào trốn sau tảng đá ngầm nhìn tiểu vương tử được cứu lên bờ, chỉ có những viên ngọc trai không ngừng lăn từ trên mỏm đá xuống.

Thiếu niên không nói được, những âm tiết nghẹn ngào cố bật ra khỏi cổ họng, cậu run rẩy chống tay lên mỏm đá, đuôi mắt đỏ hoe.

Toàn bộ năng lực trên người Criller đều bị lợi dụng: Năm tuổi bị bắt lên bờ, đám người trên đất liền dùng năng lực của hắn để làm tổn thương đến đồng loại của hắn, cho nên đôi mắt hắn mới không thể hồi phục, thậm chí còn bị gọi là "Sự trừng phạt của thần biển".

Màu vàng kim là màu sắc nổi bật duy nhất trên người hắn, nhưng đã bị tước đoạt mất. Mà rất lâu sau đó, hắn lại tìm được một viên đá quý màu lam đẹp vô ngần.

Đây là giấc mơ Criller dệt cho Nha Thấu.

Người từng lạnh lùng chế giễu "không đánh giá" cuối cùng lại tạo cho cậu một câu chuyện cổ tích.

Mối quan hệ của hai người họ quá phức tạp, câu chuyện [Người Cá Biển Sâu] cũng quá nặng nề, liên quan đến thí nghiệm nghiên cứu và sự hiểm ác của lòng người, có kể cho người khác nghe thì họ cũng chẳng để tâm.

Một câu chuyện không hề tốt đẹp, Criller muốn dùng một đoạn kết đẹp trong truyện cổ tích để khép lại.

Dù sao thiếu niên cũng là tiểu vương tử của hắn.

Đám người kia đã chạy tới nơi, nhao nhao hỏi rằng ai đã cứu cậu.

Nước mắt chưa kịp hóa thành ngọc trai còn đọng trên khóe mi, đôi mắt màu lam ướt nhẹp, thiếu niên cuối cùng cũng nói được.

Criller không sao chép trọn vẹn cái kết trong truyện cổ tích, cho nên Nha Thấu cũng chọn một đáp án khác:

"Là một người cá đuôi bạc, tên anh ấy là Criller."

Hơn nữa cách gọi "Bé yêu" thế này, người thích gọi cậu như vậy chỉ có Ly Vân ở phó bản trước, đầu óc đang rối bời nên tạm thời cậu chưa nghĩ thông suốt được.

Nói xong những điều này, bất chấp ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cậu chống người đứng dậy như muốn nhảy xuống nước.

Dưới ánh bình minh, trong thoáng chốc cậu lại như nhìn thấy những sợi kim tuyến lơ lửng trong không khí.

Nhưng giây tiếp theo, cậu lại chìm vào bóng tối.

...

Khi mở mắt lần nữa, Nha Thấu phát hiện mình đã đã trở lại Cơ sở Nghiên cứu thí nghiệm Cory Morodo.

Cậu vẫn đang giãy giụa trong "Ảo Ảnh", chưa thoát ra được.

Căn cứ xung quanh trông mới hơn nhiều so với những gì cậu từng thấy, có lẽ là thời điểm vừa bắt đầu sử dụng vảy cá.

Quan trọng hơn là nhìn xuống đuôi cá trắng đen loang lổ dưới người mình, Nha Thấu cuối cùng cũng chậm rãi ý thức được đây không phải là góc nhìn của bản thân cậu.

Người có cái đuôi cá lạ lùng thế này chỉ có thể là --

Cedles.

Ngay từ đầu Cedles đã ở trong khu nòng cốt của căn cứ rồi, bị khóa trên bàn giải phẫu để lột vảy, tới khi đám nghiên cứu viên rốt cuộc cũng xác định nó không kế thừa năng lực "Ảo Ảnh" của tộc mẹ nó thì nó bị ném ra khỏi khu nòng cốt.

Ban đầu đám nghiên cứu viên bên ngoài tưởng nó là miếng bánh ngon, giả vờ đối tốt với nó, sau khi phát hiện nó chẳng có giá trị gì để lợi dụng thì bắt đầu đánh đập chửi mắng.

Lúc này Cedles chưa có tên, không bị gọi là "Con cá xấu xí" hay "Cá hề" thì cũng là vật thí nghiệm 204.

Nó bị rất nhiều người bắt nạt, bị chuyển qua tay nhiều lần.

Cedles mãi mãi là đối tượng quan sát bị nghiên cứu viên ghét nhất.

Vảy trên người rụng rồi lại mọc, vết thương chẳng bao giờ lành.

Dẫn đến việc Cedles trở nên hung dữ cực kỳ, nó học được cách dùng răng nanh với móng vuốt để bảo vệ bản thân, thường xuyên cắn rách tay của đám nghiên cứu viên.

Cho đến khi--

Nha Thấu nhìn thấy khuôn mặt của chính mình, cảm nhận được bàn tay mình đỡ lấy cơ thể Cedles, cũng cảm nhận được nhịp đập dữ dội từ trái tim Cedles nữa.

Tựa như nét màu rực rỡ nhất của bức tranh sơn dầu, lần đầu tiên thiếu niên xuất hiện đã để lại một nét mực đậm trên bức tranh trống trơn của Cedles.

Từ đó về sau, mỗi lần mở mắt ra, Nha Thấu đều có thể thấy Cedles đang nhìn mình chăm chú, nhìn thấy vào một đêm nọ, Cedles nghiêm túc chọn cái vảy đẹp nhất trên đuôi mình, còn nghe nó thì thầm với chính mình rằng muốn ở bên quan sát viên của mình mãi mãi.

Bởi vì thời hạn quan sát chỉ có ba tháng, hết thời hạn, họ sẽ đổi lại đối tượng quan sát mới.

Cedles còn khổ sở vì biết từng có một người cá khác ở bên cạnh Nha Thấu, tối đến còn lặng lẽ rơi ngọc trai trong trụ quan sát.

Nó chỉ dám thổ lộ lòng mình với cậu trong giai đoạn chuyển đổi khó chịu nhất, đơn thuần dịu dàng đến mức chẳng hề giống một Boss phó bản.

Cedles rất thích cậu, điều này không cần phải nghi ngờ.

Bởi vì thiếu niên đã xông vào thế giới của nó, mạnh mẽ nhưng không ngang ngược, dịu dàng song lại cực kỳ thu hút sự chú ý.

...

Nha Thấu bị cảm giác bất lực nặng nề bao trùm, cậu cảm giác có thứ mềm mại nào đó đang dán vào môi mình.

Khi cậu mở mắt ra thì chạm phải ánh mắt hoảng loạn của Cedles, trên môi vẫn còn dấu vết bị hắn cắn nhẹ.

Tạ Thầm không biết đi đâu mất, Criller cũng biệt tăm.

Thân hình Cedles trưởng thành đẹp cực kỳ, không giống vẻ nhếch nhác xám xịt lúc còn là người cá nhỏ, giờ hắn chỉ cần đứng yên một chỗ là không ai có thể coi nhẹ được rồi.

Cha hắn là người cá lữ khách, quanh năm lang thang khắp các nơi trên đại dương, trên người mang theo cảm giác bồng bềnh không thể nắm bắt được.

Lối vào khu nòng cốt căn cứ đã bị thứ gì đó phong tỏa.

Vì đã trải qua hai giấc mơ nên Nha Thấu lập tức nhận ra đó là năng lực "Ảo Ảnh" của Criller.

Criller có thể dùng giấc mơ giam giữ bọn họ thì cũng có thể giam cầm những thứ trong khu nòng cốt lại.

"Ảo ảnh" làm mờ ranh giới giữa thật và giả, tiêu diệt chúng trong ảo cảnh.

Những vật thí nghiệm cấy ghép này đều được cải tạo dựa trên năng lực của hắn, tuy không có quan hệ trực tiếp nhưng cũng có quan hệ gián tiếp, hơn nữa việc gọi sóng thần tới đã tốn quá nhiều tinh lực, một mình hắn không có khả năng hoàn thành hết những việc này.

Tim đập dồn dập, cảm giác chua xót lẫn đau đớn lan từ lồng ngực ra khắp cơ thể.

Nha Thấu cảm giác được bàn tay Cedles đang chạm vào mặt mình, vuốt lại tóc cho mình rồi xoa nhẹ chỗ đuôi mắt.

Cedles nhỏ giọng nói: "Nha Nha vui lên đi nhé, sắp ra khỏi phó bản rồi."

Hắn giơ tay cắn rách màng nhầy giữa kẽ ngón tay mình, máu tươi chảy ra, sau đó nắm chặt tay Nha Thấu, mười ngón đan xen.

Cedles dụi vào má thiếu niên: "Em thích Nha Nha lắm."

Tình cảm của hắn vừa nồng nhiệt lại vừa đơn thuần, không ngừng bày tỏ tình cảm của mình hết lần này đến lần khác.

Nỗi bất an trong Nha Thấu điên cuồng lan rộng, cậu há miệng muốn nói nhưng bị Cedles chạm nhẹ vào trán, giọng điệu nói như trẻ con hờn dỗi: "Em vốn đã đến chậm một bước rồi, nên em sẽ không để người đó chiếm vị trí lớn tới vậy trong lòng Nha Nha đâu."

Sau một thoáng im lặng, hắn cười bất đắc dĩ.

"Nha Nha, tạm biệt."

Nha Thấu sốt ruột muốn làm gì đó nhưng lại phát hiện cả người mình như bị đông cứng, không thể cử động được.

Cậu không biết kỹ năng thiên phú của Cedles là gì, chỉ có thể nhìn Cedles đưa mình vào một chỗ an toàn rồi bơi đến rìa khu nòng cốt.

Đuôi cá màu bạc của Criller bị nhuộm thành màu máu, dù đã kiệt quệ nhưng hắn vẫn không hề tỏ ra yếu đuối chật vật.

Nước biển vốn đang không ngừng tràn vào đột nhiên dừng lại, mảnh vỡ trong nước biển cũng dừng tại chỗ, tất cả như thể bị bấm nút tạm dừng vậy.

Nửa thân trên trần trụi của Cedles xuất hiện những hoa văn màu đen, dưới hai mắt còn có ký hiệu dọc màu đen, lúc mở mắt nhìn xuống mọi thứ phía dưới, cảm giác hắn như thẩm phán giả vậy.

【Hệ thống Sinh Tồn thông báo: Boss phó bản "Cedles" sử dụng kỹ năng thiên phú cao cấp -- "Phán quyết giáng lâm".】

Có thể phán xử mọi sự vật, dựa vào nhân quả trên từng người để đưa ra các kết quả trừng phạt khác nhau.

Criller đã giam giữ toàn bộ vật thí nghiệm cấy ghép lại, Cedles đưa ra kết quả cuối cùng.

"Trình Tư Niên gây ra quá nhiều tội ác, thôi miên người khác phục vụ mình, kết quả phán xử: Không được vào luân hồi."

"Những nghiên cứu viên tiếp tay cho kẻ ác, kết quả phán xử: Tử vong, không được vào luân hồi."

"Vật thí nghiệm cấy ghép không có lỗi, bọn họ không tự nguyện, kết quả phán xử: Đảo ngược trạng thái, sống sót."

"Cơ sở Nghiên cứu thí nghiệm Cory Morodo, kết quả phán xử: Biến mất."

"Criller không có lỗi, kết quả phán xử: Sống sót."

Cedles im lặng một lúc rồi nói:

"Cedles lạm dụng chức quyền, đánh giá chủ quan, kết quả phán xử: Tử vong."

Trong phó bản [Người Cá Biển Sâu], người cá không biến thành bọt biển, không có linh hồn, tử vong sẽ biến mất hoàn toàn.

Cedles kéo Criller trở lại, vậy kết quả của hắn cũng chỉ có thể là -- tử vong.

Lời nói của Cedles truyền rõ vào tai Nha Thấu, cậu không cử động được, chỉ có thể đỏ mắt, không ngừng rơi ngọc trai.

Một đám rõ ràng khác nhau cả về tính cách lẫn ngoại hình cuối cùng lại chung một kết cục.

Nước mắt trong mắt Nha Thấu nhiều đến nỗi không kịp hóa thành ngọc trai, hòa hết vào trong nước.

"... Đừng khóc."

Giọng nói mơ hồ vang lên, Nha Thấu chưa từng nghe qua nhưng lại cảm thấy quen thuộc lạ thường.

Chưa kịp phản ứng, giọng Tạ Thầm đã vang lên bên tai.

Hắn kinh ngạc nhìn Cedles: "Ta mới đi có một lúc mà sao các ngươi đã biến mình thành bộ dạng quái quỷ này rồi."

【Mẹ nó! Tạ Thầm! Thằng nhãi này! Tôi biết ngay là cậu có triển vọng nhất mà! Mau nghĩ cách đi, nhìn vợ khóc tôi đau lòng lắm hu hu.】

Tạ Thầm bơi tới, lau nước mắt cho thiếu niên, dỗ dành cậu như em bé: "Đừng khóc, anh có thể cứu được họ."

Nha Thấu nhìn chằm chằm vào hắn như đang hỏi cứu thế nào.

Tạ Thầm không giải trừ sức mạnh trói buộc trên người Nha Thấu, hắn dang rộng tay ra: "Nha Nha biết kỹ năng thiên phú của anh là gì mà phải không?"

Nha Thấu chậm chạp nhớ lại, kỹ năng thiên phú của Tạ Thầm là "Tái Sinh Vạn Vật", có thể khiến cây khô sống lại, khiến thực vật đã chết nảy mầm lần nữa.

Thế nhưng Cedles đã đi ngược với quyền lực phán xử, còn Tạ Thầm thì chẳng khác nào đang đối đầu với hệ thống.

Như vậy, hắn cũng sẽ chết.

"Anh sẽ không chết đâu." Giọng Tạ Thầm nhẹ bẫng, hắn chỉ vào sợi dây chuyền trên cổ thiếu niên: "Trái tim anh còn đang ở chỗ em mà."

Chỉ cần trái tim vẫn còn thì hắn sẽ không chết.

"Hơn nữa, anh còn phải về để làm quân át chủ bài của em chứ, mà quân át chủ bài thì không thể chết được."

Hàng mi thiếu niên run rẩy, âm thầm đấu tranh với sức mạnh đang trói buộc mình, cậu muốn vươn tay ôm lấy Tạ Thầm nhưng chẳng thể làm được.

Tạ Thầm nói rất đơn giản nhưng tuyệt đối không có chuyện dễ dàng như lời hắn nói.

Kể cả tử vong rồi sống lại thì nỗi đau vẫn còn đó, nỗi đau từ sâu thẳm linh hồn cũng vậy.

Cả người Nha Thấu run rẩy, giữa làn nước mắt mông lung, trong thoáng chốc Tạ Thầm xoay người lại, cậu như nhìn thấy mặt trời đang mọc lên trong ảo cảnh.

Tạ Thầm bơi về phía Cedles.

Một người có thể ngồi vào vị trí lãnh chúa khi mới 19 tuổi, thủ đoạn của hắn quyết liệt, cũng ác hơn người khác nhiều.

Hắn dám chủ động tham gia vào bàn cờ của Trình Tư Niên, cũng dám một mình chống lại sức mạnh phán xử chó má kia.

Ánh sáng chói lòa bộc phát, dưới ánh sáng của nó, mọi thứ khác đều bị lu mờ.

【Hệ thống Sinh Tồn thông báo: Người chơi "Tạ Thầm" sử dụng kỹ năng thiên phú cao cấp "Tái Sinh Vạn Vật".】

Xung quanh tối sầm xuống, sức mạnh vốn trói buộc trên người cậu được giải trừ, Nha Thấu lại nhìn thấy cái cân vàng khổng lồ kia cùng với người đàn ông đứng trước cân.

Hắn trông giống hệt Lucifer, thoáng chốc lại giống Tạ Thầm, trên người hắn như mang theo bóng dáng của rất nhiều người.

Nha Thấu không hiểu sao lại gặp hắn ở đây.

Hình như từ khi vào phó bản này, cậu đã gặp người này rất nhiều lần.

Người đó yên lặng nhìn cậu một lúc, sau đó bước tới trước mặt cậu rồi lau nước mặt cho cậu: "Đừng khóc."

Ngay khi hắn cất tiếng, Nha Thấu lập tức nhận ra được, câu "Đừng khóc" trước khi Tạ Thầm xuất hiện là của hắn.

Người này rốt cuộc là ai?

Nha Thấu tròn mắt, cậu nhìn thấy trong không gian tối tăm tuôn ra vô số sợi kim tuyến, như một tấm lưới lớn tỏa đi khắp nơi.

Mà nguồn gốc đều đến từ dưới chân người đàn ông này.

Cậu từng thấy những sợi kim tuyến này xuất hiện trên người Criller, Tạ Thầm và Cedles.

Nhìn theo hướng những sợi kim tuyến đó, cậu thấy chúng nối đến các phó bản khác, cũng có cả căn cứ người chơi.

Sau khi chìm vào bóng tối, cậu nhìn thấy Lucifer và Ly Vân cùng với Ứng Tinh Uyên đã lâu không gặp.

Giữa họ... có mối liên hệ gì?

Đầu óc quá rối loạn, Nha Thấu chưa thể nghĩ rõ ngay được.

Trong sâu thẳm nội tâm có thứ gì đó đang rung động, tựa như sự cộng hưởng linh hồn, cảm giác run rẩy lan khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể.

Bóng tối dần bị ánh sáng xua tan, cánh cửa căn phòng mở ra, ánh sáng tràn vào.

Xung quanh như có hai không gian chồng lên nhau, cậu thấy được người đàn ông kia, cũng thấy được cả Criller và những người khác.

Hư ảo thật giả lẫn lộn, giống như "Ảo Ảnh" làm mờ ranh giới giữa thực và hư vậy.

Người cá không có linh hồn, nhưng quanh người Criller và Cedles lại có một lớp màu vàng kim nhàn nhạt.

Linh hồn là hư ảo, không có thực thể, cũng không thể nắm bắt được.

Cho nên khi Kaluya nói đến "Linh hồn bất diệt", Nha Thấu cứ mơ mơ hồ hồ, cảm giác mình đã hiểu nhưng lại như chẳng hiểu gì.

Mà giờ đây, cậu lưỡng lự nhìn người đàn ông ở cách đó không xa kia, ánh vàng hội tụ dưới chân hắn. "Ảo Ảnh" được "Tái Sinh Vạn Vật" khôi phục về đỉnh cao, biến hư ảo thành hiện thực.

Cái gì là thật? Cái gì là giả?

Không phân biệt được, cũng không nói rõ được.

Nhưng linh hồn chung ấy cuối cùng cũng có được thực thể trong thời khắc chuyển giao này.

Không gian tối tăm xung quanh đột nhiên vỡ tan.

Nha Thấu thấy người ấy cười với mình, nụ cười của hắn khiến mọi thứ xung quanh lu mờ.

"Nha Nha, lâu rồi không gặp."

Thiếu niên đã tìm thấy linh hồn phiêu bạt kia, hết thảy đã có chốn về.

Người cá cũng có linh hồn, từ nay bất tử bất diệt.

...

Sóng thần cuối cùng cũng rút, vật thí nghiệm sau khi được phán xét đã đảo ngược trạng thái, khôi phục lại hình dạng ban đầu.

Màn kịch hoang đường khép lại, mọi thứ cũng chào đón kết cục của mình.

Cơ sở Nghiên cứu thí nghiệm Cory Morodo hoàn toàn biến mất khỏi phó bản, sinh vật biển trở về với đại dương, những người cá bị bắt lên bờ rốt cuộc cũng được về nhà.

Sau khi không gian kia biến mất, Nha Thấu tỉnh táo lại từ trạng thái ngẩn ngơ ngắn ngủi, cảm thấy sợi dây chuyền trên cổ mình nóng khiếp người.

Viên đá quý màu đỏ rực rỡ, sáng chói y như chủ nhân của nó vậy.

Nha Thấu lau sạch nước mắt trên mặt, phụng phịu ném Tạ Thầm cùng mấy người khác lên bãi biển.

Cậu còn sắp xếp hai cá một người ngay ngắn, kiểm tra xác nhận không có vấn đề mới yên tâm.

【Chỉ ngất thôi, không có gì nghiêm trọng.】

Nói xong, 001 quan sát ký chủ nhà mình, phát hiện ký chủ đang phồng má phụng phịu.

Phó bản trước thì Lucifer và Ly Vân chết, phó bản này thì ba người cùng chết.

Lặp lại hai lần thế này, đúng là không ai chịu nổi.

【Ký chủ, giờ ngài định làm gì?】

"Về biển."

Nha Thấu muốn làm "Tiên cá tốt bụng vô danh", trước khi một trong mấy người kia tỉnh dậy, cậu quẫy đuôi dẫn nhóm người cá xuống biển sâu.

"Rồi vượt ải luôn."

Nghĩ thôi cũng biết, lúc nhóm người với người cá tỉnh dậy từ trong hôn mê nhưng lại không tìm được "ân nhân cứu mạng" đâu cả.

Bọn họ sẽ phát điên mất.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com